Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 131: Kho Vĩnh Phong (2)

Chương 131: Kho Vĩnh Phong (2)


Buổi chiều báo khoản tháng này với Ngụy tri huyện, Vương Hiền đề xuất ý kiến, hi vọng đến kho Vĩnh Phong để kiểm kê.

Để Vương Hiền nhắc nhở Ngụy tri huyện mới ý thức được, sau khi mình nhậm chức, quá bận rộn đoạt quyền, lại sơ sót việc tra kho Thưởng Bình này!

Kho Vĩnh Phong chính là kho Thường Bình, bản triều còn gọi là kho dự bị, là thiện chính hạng nhất của triều đình để ổn định dân sinh. Nó chủ yếu có ba chức năng, một là "Bán lương thực theo giá qui định trong những năm mất mùa", tức cái gọi là mùa xuân bán thu, điều giải giá lương. Hại là "Cho vay, nông thôn thời kì giáp hạt, cho bách tính vay khẩu phần lương thực, sẽ thu thêm lợi tức. Còn ba là "Cứu tết, lúc gặp nạn châu chấu hạn hán lũ lụt, sẽ mở kho cứu tế bách tính...

Nói không chút khoa trương, kho Thường Bình chính là cơ quan ổn định một châu một huyện, nếu vận hành tốt chế độ này, bách tính sẽ chống được thiên tai, cuộc sống sẽ tương đối yên ổn. Nếu vận hành không tốt, thì sẽ có dân phá sản, lúc thiên tai sẽ càng xuất hiện nạn đói trên diện rộng, khiến người chết đầy đường, lưu dân không nơi để sống yên..

Nếu Ngụy tri huyện lập chí muốn trên báo hoàng ân, dưới an lê dân, quản kho Thường Bình thế nào, có thể nói là trọng yếu nhất, một khi nhắc nhở, tất sẽ vô cùng coi trọng.

Nghe xong những mánh khóe treo đầu dê bán thịt chó kia, Ngụy tri huyện nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Hiền nói:

“Bốn quan bây giờ cũng biết, đạo lý nước quá trong ắt không có cá. Nhưng người nhớ kỹ cho ta, tiền trái lẽ trời, hại quốc pháp, một văn cũng không được tham, nếu không bổn quan sẽ chém đầu chó của

“Thuộc hạ quả thật đồng ý kiến với Đại lão gia".

Trong lòng Vương Hiền cười khổ, nếu ta muốn tham ô, cần gì phải báo cáo với người chứ.

“Thuộc hạ thân là trưởng phòng cả huyện, có mấy thói xấu thường lệ, không thể không theo, nếu không sạp lớn như vậy, một ngày cũng không thể kể nghiệp. Nhưng chuyện thường thiên hại lí, ăn hối lộ trái pháp luật nhất định sẽ ngăn chặn, tất không để cho Đại lão gia chịu phiền toái, cũng không để Đại lão gia bị lão bách tính chửi rủa".

Nghe xong hắn bày tỏ thái độ, Ngụy tri huyện cảm giác tri kỷ sâu sắc, mới đổi thành khuôn mặt tươi cười nói:

“Bổn quan lực bởi chúng nghị, bảo người để ý tới Hộ phòng, một là nhìn trúng năng lực xuất chúng của ngươi, nhưng lại càng nhìn trúng tính tình trung lương của ngươi, ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng!"

"Dą."

Vương Hiền giả bộ cảm động đến rơi nước mắt.

Từ trong tay tri huyện cầm được phiếu bài, Vương Hiền vội đến tráng bạn gọi hai mươi tên dân tráng, cùng hai mươi tên Thư bạn do Ngô Vi dân tụ lại một chỗ, chạy tới kho Vĩnh Phong ở đông thành.

Thời gian uống cạn chung trà thì đi tới chỗ kho hàng hẻm Vĩnh





Phong. Vương Hiền bảo mọi người chờ ở cửa lớn, mình với Ngô Vi, đi vào cùng đại sứ kho để nghiệm tra nhiều bài.

Đại sứ kho của bỗn huyện tên Đỗ Tử Đằng, tuy là quan nhỏ không nhập lưu, nhưng lại cao hơn Lại Viên một cấp. Mặc dù Vương Hiền chạm tay có thể bỏng, những vẫn không dám bảy lớn, sau khi chấp lễ với Đô Tử Đằng, đến trị phòng của hắn ngồi.

Đỗ Tử Đằng hơn 40 tuổi, tại to mặt lớn, bộ dạng hủ bại, có điều cũng bình thường. Quan trường có câu, gọi là "Làm quan không bằng làm điểm, làm điểm không bằng hoàn lương, ý là bàn về lợi ích thực tế, làm quan không bằng quản kho hàng, quản kho hàng không bằng quản kho lương. Có thể thấy được quan chức đại sứ kho mặc dù thấp, nhưng nước luộc thịt lại vô cùng béo bở.

Vương Hiền nói rõ ý đến, Đỗ Tử Đằng cũng không ngoài ý muốn,

như là làm theo phép, năm nay kéo dài tới cuối tháng 11, đã là quá chậm rồi. Bên trong này đương nhiên là có rất nhiều mánh khóe, nhưng Đỗ Tử Đằng cùng Vương Hiền không quen, lần trước bảo Chu Dương Chu thương nhân đi dò ý, cũng ăn canh bế môn. Lại thêm Vương Hiền lại là thân tín của tri huyện Đô đại sứ không dám tùy tiện mở miệng, quyết định giải quyết việc chung trước.

Sau khi nghiệm tra phiểu bài, Đỗ Tử Đằng để Thương lại đi lấy sổ sách, giới thiệu:

“Bổn huyện vốn có bốn kho dự bị, đặt riêng ở làng xã chung quanh, nhưng mấy năm nay vùng duyên hải ầm ĩ giặc Nhật, quan bố chính hạ

kho ở nông thôn nữa".

Ở trong trí nhớ kiếp trước của Vương Hiền, hình như giữa thời Minh thì giặc Nhật mới ầm ĩ, nhưng kỳ thật từ năm Hồng Vũ đến Vĩnh Lạc, giặc Nhật vùng duyên hải cũng hết sức hung hăng ngang ngược, may mà lúc này chiến lực quân Minh mạnh mẽ, giặc Nhật chỉ quấy rầy, chưa đủ làm hoạn... có điều giặc Nhật đi lại vô tung, lại có nội ứng, quan quân

muốn tiêu diệt bọn họ, cũng hết sức khó khăn.

Vương Hiền vừa nghe Đỗ Tử Đằng giới thiệu, vừa lật xem sổ sách. Sổ sách dày cộm không kịp xem kỹ, sau khi nắm đại khái, hắn vội đứng lên nói:



“Đô đại nhân, chúng ta đi vào kho xem thử đi".

"Được".

Đỗ Tử Đằng khẽ gật đầu, cầm một chìa khóa lớn, mang theo Vương Hiền xuyên qua mấy tường viện phòng thủy phòng hóa, đi tới trước kho hàng treo "Hiệu chữ Giáp".

Đỗ Tử Đằng mở cửa kho ra, liền thấy trong máng lương do cả đống gạch đá chất lên, đầy gạo trắng tinh, Đỗ Tử Đằng đưa tay nắm lên một năm gạo nói:

“Giang Nam nhiều mưa ẩm ướt, lương thực cất giữ phải giữ thông gió khô ráo, kho lương ngầm này còn có ống thông bếp, cứ hơn mười ngày nửa tháng, phải đốt một lần".

Vương Hiền khẽ gật đầu, hỏi:

“Năm nay phải xử lý bao nhiêu lương thực?"




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch