Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 133: Nếm trải (2)

Chương 133: Nếm trải (2)


Đỗ Tử Đằng cười khổ nói:

"Hơn một nửa số người dựa vào bản lương thực để ăn cơm nộp thuế, giả lương thực làm sao không cáo cho được?"

"Phú Dương cách Hàng Châu, Thiệu Hưng cũng không xa, giao thông cung thuận tiện, lẽ ra không nên khác nhau nhiều như vậy chứ?"

Vương Hiền kỳ quái nói:

"Có phải có người ở bên trong quấy rối hay không?”

"Chuyện này khó mà nói."

Đỗ Tử Đằng ho khan hai tiếng nói:

"Chẳng qua chủng loại lương thực Chiết Giang càng ngày càng ít, Hàng Châu, Thiệu Hưng cũng không có lương thực dư dả, thương nhân lương thực không bán cho chúng ta làm sao bây giờ?"

"Như vậy a..."

Vương Hiền gật đầu, lúc này, một vật thể hình người toàn thân bụi bặm đi ra ngoài, vừa ho khan vừa măng nói:

"Quá thiếu đạo đức, trộn cát vào trong gạo cũng thôi đi, còn trộn cả

vôi!"

Nhìn thân hình, nghe giọng nói, chắc hẳn không thể nghi ngờ là Ngô Tiểu Bàn Tử.

"Đây là vì đề phòng ẩm mốc đề phòng côn trùng."

Đỗ Tử Đằng vội giải thích nói: "Mau mang dấu cải đến đây."

Bất ngờ chính là, trong kho lúa không ngờ chuẩn bị sẵn dầu cải, một lao dịch lại ... chính là dịch phu trong kho lại. Rất nhanh bưng chậu dấu cải tới. Người kia rửa mặt xong, quả nhiên là Ngô Vi, nhe răng nói với Vương Hiền:

"Đại nhân, có thể khoan nói đến sổ sách được không ... Ngài xem chỗ lương thực này trước đi."

Nói xong cầm cái gáo lớn bưng đến trước mặt Vương Hiền.

Lương thực kho này đều là gạo tẻ không vỏ, thông thường cho dù là gạo cũ, cũng nên là một kiểu màu vàng nhạt, nhưng Vương Hiền thay trong cáo này đủ thứ thành phần lộn xộn ... nhiều đến mức quả thật quá

đáng.

"Sang đi"

Mặt hắn không chút biểu cảm nhìn sang Đỗ Tử Đằng, thấy sắc mặt tên mập chết tiệt này có hơi trăng bệch. Có dân tráng lập tức mang cái sáng đến, đem một đấu gạo ti mi sang một lần, khi bên trong cải gầu chỉ còn lại có gạo, trên vải thô lớn dưới mặt đất, đã rớt xuống vỏ thóc, có khô, đất, còn có vối khối ...

Lại đong gạo lần nữa đã không đến bảy thăng (1 thang 10 đấu).

Vương Hiền bốc một nắm gạo màu vàng sậm, ngửi thấy mùi nấm mốc nồng nặc, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Đỗ Tử Đằng nói:

"Gạo này cũng quá cũ rồi chứ?"

"Ha ha..."



Đỗ Tử Đằng run rẩy quai hàm nục nịch, không ngừng lau mồ hôi nói:

"Nhiều kho như vậy, gần vạn thạch lương thực, khó tránh khỏi có sai

Sót."

"Đúng vậy."

Vương Hiền gật đầu nói:

"Ngược lại phải xem thử là sai sót, hay là cố tình đây!"

Hắn quay đầu nói với Ngô Vi mắt đã đỏ hồng:

"Báo cho các huynh đệ, trước tiên không kiểm kê số lượng nữa, chỉ kiểm tra tình trạng bản thân lương thực."

"Dạ vâng."

Ngô Vi nghe vậy mừng rỡ, sau khi chúng thuộc hạ biết được, cũng hoan hô một mảnh, rốt cuộc có thể được giải thoát roi ...

Kiểm kê chi là danh nghĩa, đây mới là mục đích thật sự của Vương Hiền.

Đảm dần trang dùng ống trúc trong rỗng hoàn toàn, cắm thật sâu vào





từng đáy máng lương, sau đó đem lương thực lấy được, tập hợp vào trong một cái hộc viết sổ kho tương ứng.

Đợi đến khi tất cả hộc lương trước phòng đều dán giấy niêm phong lên, đèn đuốc tập trung sáng rực, trời cũng đã tối, Vương Hiền vung tay, đám dân tráng liền mang hộc lương chuyển lên trên xe.

"Đỗ đại nhân, tổng cộng là mười hai hộc, sáu thạch lương thực , đây là giấy vay nợ của huyện nha."

Vương Hiền đem một tờ biên lai vay nợ đến trước mặt Đỗ Tử Đằng.

Từ lúc vừa bắt đầu, Đô Tử Đằng sắc mặt đã trắng bệch, run rẩy không dám đi tiếp nhận biên lai vay nợ kia, giống như đó là cây gậy sắt nung đỏ. Mỗi hắn run rẩy, vô cùng đáng thương nhìn Vương Hiền, run giọng nói:

"Huynh đệ, thả ta con đường sống đi."

"Đỗ đại nhân lời này sai rồi."

Vương Hiền mặt trầm như nước, âm thanh vô cùng ôn hòa nói:

"Ta chính là muốn cứu mạng ngươi.".

Nói xong nhìn khuôn mặt béo bóng dầu kia nói: 2

"Bằng không nếu như ta ban ngày rêu rao khắp nơi, để phụ lão toàn huyện biết, lương thực cứu mạng của bọn họ trở thành thứ rác rưởi thế này, người nói xem bọn họ có ăn thịt người hay không?”

Nói vung tay lên nói: "Hộ tống Đỗ đại nhân đến huyện nha!"

Hai dân trang liên tiến lên, đem Đô Tử Đảng kẹp ở giữa, thấy bình lính nhà kho muôn ngăn cản, lại bị ánh mắt hung dữ của Vương Hiền dọa sợ!

Dưới ánh đèn phản chiếu nhợt nhạt, đôi mắt Vương Hiền lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, hắn quét nhìn một loạt binh lính, lạnh lùng nói:

"Đêm nay tất cả không cho về nhà, trông coi thật kỳ kho lương cho ta! Nếu như xảy ra một chút sai sót, toàn bộ đều chết không có chỗ chôn! Tránh ra!".

Một tiếng quát lớn, đám binh lính kho lương lại thật sự tránh ra...

Vương Hiền vẫn chưa yên tâm, lại bảo đám người Ngô Vi, đêm nay nhà kho trực ban, còn mình áp tải lương thực va Đỗ Tử Đằng, trở về huyện nha.

Trong hậu nha của huyện nha, tối nay đèn đuốc rực sáng, Nguy trì huyện đã nhận được tin báo, sai người đem Chu Dương cùng hai thương nhận lương thực khác của bọn huyện áp giải đến đây. Hắn càng tức không nhịn nổi, đem Lý Thịnh và Điều chi bộ cung gọi đến trong phòng khách.

Đợi khi Đỗ Tử Đằng và những học lương kia được áp giải đến, hễ là người từng tham gia buồn qua bán lại quan lương, làm sao còn không biết sự việc đã bại lộ rồi chứ?

"Ngày hôm nay ta mới chư vị ăn cơm."

Bỗng thấy Ngụy tri huyện mặt không chút thay đổi nói.

"Nào dám, nào dám."

Mọi người cuống quýt gượng cười nói: "Chúng ta đã ăn rồi."

"Coi như ăn khuya vậy."



Nguy trì huyện nói xong, lập tức không nói tiếng nào. Các sai dịch ở bên ngoài phòng khách bắt một cái nồi, dùng gạo Vương Hiền mang về, nấu một nồi cơm lớn. Sau đó để sai dịch bởi một bát cho mỗi người bọn ho.

"Đây là lương thực cứu mạng dự bị, cho mười một vạn lão bách tính Phú Dương!"

Nguy trì huyện vừa vặn ngồi bên dưới ngọn đèn, không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng chỉ nghe âm thanh, cũng có thể nghe ra hắn cực kỳ không bình tĩnh.

"Xin mời chư vị dùng cơm."

"Cái này..."

Mọi người nhìn cái bát mùi vị gay mũi, trộn lẫn vỏ gạo, cát đất trước mặt ... Tạm thời gọi là cơm đi. Chỉ đơn giản ngửi mùi thôi cũng đã thấy bùn nôn, chứ đừng nói gì đen bổ vào trong miệng... Mọi người đều ngây người không muốn.

"Ăn!"

Ngụy Nguyên vỗ bàn nặng nề, quát ầm lên.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch