Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 144: Nghĩa không nuôi tài (1)

Chương 144: Nghĩa không nuôi tài (1)


Để ngàn dặm vỡ vì ổ kiếm, giá tiền một khi thả lỏng, sẽ có dấu hiệu giảm không ngừng, đến xế chiều, giả lương dà hạ xuống hai lượng một thạch. Nguyên nhân không tiếp tục đi xuống, vẫn là do bọn chưởng quỹ phải vào trong lao, báo cáo với ông elnie

Sau khi trời tối, bọn thương nhân mua lương thực vẫn như cũ tụ tập ở trong tửu quán thanh lâu, nhưng nào còn tâm tư uống rượu mua vui? Xuất hiện cục diện trước mắt này, thật khiến bọn họ bất ngờ, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Thương nhân mua lương thực quen nhau cẩn hợp kể lại, bọn họ một mặt bảo người ta dò thăm tin tức, một mặt thương lượng đối sách...

“Xem điệu bộ này, ngày mai còn sẽ giảm nữa".

Có người thở dài nói.

“Nhiều nhất giảm tới một lượng tám nếu không lần này chúng ta đi sẽ không có ý nghĩa".

Có người tính sổ sách nói:

"Nếu bọn họ đi tới chỗ chúng ta mua lương, phải đòi hắn một lượng sáu. Bây giờ chúng ta vận chuyển tới cho hắn rồi, chỉ chuyên chở thêm phí hoa hồng được một đống. Trước mắt chính là cuối năm, chúng ta qua lại sảu bảy ngày này, thế nào cũng sẽ kiếm thêm một khoản nhi? Cho nên một lượng tám đã hết mức rồi, thấp nữa thì không được!"

"Đúng vậy, ban đầu bọn họ ra ba lượng, vậy liền nhiều hơn gần một nửa".

“Sổ sách không thể tính như vậy..."

Nhưng cũng có người không đồng ý nói:

“Thấp hơn một lượng tám, ngươi còn có thể chở về sao? Phí chuyên chở qua lại này, tiền bến thuyền ba ngày, tiền nhân công đi về dờ thuyền nhập kho, còn hao tốn..."

Nói xong nhìn thời tiết âm u ngoài cửa sổ:

“Nếu cứ đi về như vậy, không chỉ không lời được đồng nào, ngược lại còn bù vào không ít..."

"Còn có phiền toái hơn nữa ấy".

Bọn thương nhân mua lương thực càng nghĩ càng cảm thấy nhức đầu nói:

“Nếu chúng ta không bản cho hắn, sau khi trở về chỉ có thể bán tảm đồng, mà cho dù chúng ta bán hay không phỏng chừng lần này huyện Phủ Dương đều không cần mua lương nửa năm nữa..."

Bọn họ cũng không biết, lỗ hổng kho lương huyện Phú Dương có bao nhiêu, mà cứ theo lẽ thường tưởng rằng thương nhân mua lương thực Phú Dương chỉ cần mua hai ngàn bày trăm thạch lương thực. Nhưng lần này thuyền lương khắp nơi về Phú Dương, bọn họ hiển nhiên không thể chỉ mua đủ cần, mà phải tận lực thu nhiều lượng, để làm dịu đi cơn giận của đám người.

Kết quả như vậy tất nhiên là, huyện Phú Dương sẽ ở trong một đoạn thời gian rất dài, không cần nhập khẩu lương thực. Vậy lương giá cao của bọn họ bán cho ai đây? Hơn nữa không chỉ vấn đề giá cả, một khách hàng lớn đột nhiên không có nhu cầu, bao nhiêu lương thực xuất ra bán cho ai đây? Giữ lại từ từ bán là không thực tế, tại đói vào mùa xuân chỉ một quý ngắn ngủi mà thôi, một khi đến vụ thu hoạch, lương thực lại sẽ đại hạ giá... ) -

Bọn họ rốt cuộc minh bạch sự nghiêm trọng của vấn đề - thương nhân mua lương thực huyện Phú Dương mặc dù ỷ lại bọn họ cực cao, nhưng bọn họ cũng ỷ lại thương nhân mua lương thực huyện Phú Dương cực cao, để duy trì hệ thống giá tiền trước mắt. Một khi thiếu mối quan hệ này, hệ thống giá cả sẽ sập đổ, không gian lợi nhuận không còn tồn tại, thậm chí có khả năng bổi tiến!

Điều này khiến cảm xúc của bọn thương nhân mua lương thực, từ trên oài chuyển thành hoảng sợ, bắt đầu đứng ngồi không yên.

"Có biện pháp nào tránh khỏi không?"

"Có, chính là như lời họ Trương nói hôm nay, mọi người chỉ bán cho bọn họ hai ngàn bảy trăm thạch, nhiều hơn một thách cùng không bán... đây là biện pháp tốt nhất".

“Vậy không thể nào".




Mọi người lại lắc đầu nói:



“Sói nhiều thịt ít, chia thế nào cũng sẽ có người không hài lòng. Vốn đã cuối năm gặp phải loại sự tình này, tính tình đoàn người liên nóng này, nào có dễ nói chuyện như vậy".

“Không thể kéo dài được nữa, kéo thêm một ngày tổn thất thêm một phân".

Mặc dù rất gian nan, mọi người vẫn đạt thành chung nhận thức, cho dù thấp hơn một lượng tám cũng được. Nhưng cho dù như thế nào, tối nay nhất định phải thỏa đàm!

Hạ quyết tâm, bọn thương nhân mua lương thực vội ra khỏi tửu lâu, chạy thẳng tới cửa hàng lương của nhà họ Chu... Bởi vì ban ngày ván lát bị đạp hư, Hàn chưởng quỹ lại cũng không cách nào giả ngủ, bởi vì hắn phải đèn đuốc sáng trưng gác đêm ở phòng trước.

Bọn thương nhân mua lương thực lần này không gặp trắc trở đã gặp được hắn, cũng từ chỗ của hắn nghe được quyết định của ông chủ Chu Dương:

Dù tảng gia bại sản cũng sẽ cố hết sức để thu mua, nhưng mặt giả tiền hy vọng có thể tận lực ưu đãi một chút!"

"Đây cũng là do không có biện pháp".

Hàn chưởng quỹ xin lỗi mà giải thích:

"Ông chủ không có nhiều tiền như vậy, nếu muốn thu thêm, phải rẻ chút mới được..."

"Đã giảm hai lượng, còn muốn rẻ thế nào?"

Bọn thương nhân mua lương thực bất mãn nói.

"Bên cửa hàng lương nhà họ Tiền, đã giảm đến một lượng sáu".

Dưới ánh đèn, không nhìn thấy rõ mặt của Hàn chưởng quỳ, nhưng chắc hẳn vô sỉ cười nói:

“Có điều không cần phải nói theo bọn họ. Như vậy đi, huynh đệ cả gan làm chủ, ngày mai trước giờ Thìn, đến chỗ của ta đăng ký, hết thảy đều mua cả!"

“Vậy giá cả thì sao?"

Đám thương nhân bản lương thực bây giờ rốt cuộc cảm nhận được, nỗi khổ của những nông dân bán lương kia, là cảm thụ gì. Đúng là so với cháu nội còn cháu nội hơn!

“Cái này còn phải xem có bao nhiêu lương".

Hàn chường quỳ vỗ ngực nói:

Ngoại trừ khoản tiền chuẩn bị trước kia, chúng ta lại vay tiền trang ngàn lượng bạc trắng, ngày mai sẽ tận lực cho mọi người một cái giá cao".

Ý ở ngoài lời, cũng có thể cho ra giá thấp...

"Đừng đợi đến ngày mai".

Bọn thương nhân mua lương thực cắn răng nói:

“Chúng ta cũng ra một lượng sáu!"

"Vẫn nên đợi chút đi".

Hàn chưởng quỹ quả nhiên đã ý thức được, mình bây giờ là cường thể một phương, khuôn mặt quyết đoán trở nên hèn mọn bỉ ổi:

“Ai biết sẽ tính ra cái gì?" "Này, lão hóa nhà ngươi, đừng có lại mồm mép bịp người!" Bọn thương nhân mua lương thực vạch phá sự dối trá của hắn.

“Ngươi ra giá đi!"

"Thế không hay đâu..."

Hàn chưởng quỹ chậc lưỡi, có chút hàm hô nói:

“Một lượng".




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch