Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 148: Áo gấm về nhà (1)

Chương 148: Áo gấm về nhà (1)


Lão tử quay đầu, bất giác thêm một tuổi, hài đồng vỗ tay, mừng qua năm mới.

Với dân tộc Trung Hoa mà nói, tết là ngày lễ quan trọng nhất của một năm, cho dù là triều đại nào.

Mặc dù Thái tổ hoàng đế nghiêm khắc yêu cầu thần tử của hắn, không đến chiều ngày 30 không được nghỉ. Nhưng ở trong huyện thành như Phú Dương, sau khi tới tết, trong nha môn liền ở vào trạng thái chăn dê, mỗi ngày chỉ chừa lại người canh gác. Những người còn lại đều vội

mua sắm, cơ bản không hề tới nha môn.

Có điều với tác phong nghiêm chỉnh của Ngụy tri huyện, thì vẫn bài nha. Chính vì vậy Vương Hiền một mực ở trong nha môn đến ngày 30, nghe xong Huyện lệnh đại nhân phát biểu lần cuối năm nay, mới có thể về nhà ăn tết.

Trên đường cái, tiểu hài tử cầm pháo đuổi nhau trên đường, thỉnh thoảng thả một cái lên trời, phát ra tiếng vang thanh thúy. Cửa hàng đã đóng cửa cả, trên ván lát dán cầu đối xuân hỉ khánh cát tường, trên mặt đất còn xác pháo đỏ đô. Mọi nhà đều đang chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, đủ loại mùi thơm thịt khô, mứt hoa quả bay ra ngoài đường, mùi khói thuốc sủng hòa với pháo, tạo thành một loại hơi thở tên giao thừa.

Trước kia mỗi lần gặp tết xuân, đều là thời gian Vương Hiền trôi qua khó khăn nhất, bởi vì hắn không có người thân, không chỗ đoàn viên, chỉ có thể ở nhà bạn bè ăn tết. Cảm nhận bầu không khí đoàn viên của người ta, lại không thể nào dung nhập vào, bởi vì hắn thủy chung là người ngoài.

Nhưng năm nay không giống với lúc trước, bởi vì hắn có cha có mẹ có anh có chị có em, hắn có nhà rồi! Loại cô độc hối tiếc mỗi năm một lần xuất hiện, gặm nhấm tâm linh của hắn đã không còn, mà biến thành

một loại vội vàng cùng hưng phấn - loại liên quan đến tâm linh này khiến hắn không tự chủ được tăng nhanh cước bộ, bước về nhà!

"Ta đã về!" "CO M

Vào ngõ hẻm, đẩy cửa ra, thấy trên tường trong nhà, trên cửa thậm chí trên lu nước, đều dán chữ "Phúc" ngược đều bắt mắt, cha đang ở dưới sự giúp đỡ của Ngân Linh, dán cầu đổi xuân lên trên khung cửa. Lão nương đang rán cá, Lâm Thanh Nhi cùng Hầu thị đang vò gạo, Vương Quý thì đang quét dọn nhà chính.

Cảm nhận được vị tết nồng đậm trong nhà, Vương Hiền lớn tiếng kêu lên:

“Ta yêu các ngươi!"

Cha mẹ kinh ngạc đến há to mồm, tiểu muội trừng lớn mắt, Lâm tỷ tỷ xấu hổ đỏ mặt...

"Miệng nói mê sảng!"

Lão nương nhặt chổi rơi trên mặt đất, ném tới đầu hắn nói:

"Mau quét nhà chính!"

“Tuân lệnh, mẹ yêu!"

Vương Hiền nhận cây chổi, giống như thằng nhóc múa may:

“Quét phòng quét phòng, một phòng không quét sao quét thiên hạ!"

“Tiểu tử này, sẽ không lại phát bệnh chứ?"

Cha ngơ ngác nhìn hắn, về mặt lo lắng nói.

"Phi phi!"

Lão nương cả giận nói:

"Sắp qua năm rồi, nói mấy câu cát lợi đi!"







Đợi dọn trong nhà xong, đã qua giờ cơm trưa. Có điều cuối năm sao sẽ thiếu đồ ăn chứ? Huống chi nhà lão Vương xưa đầu bằng nay...

Làm chút cá rán muối lấp đầy bụng, Vương gia thôn đã có người đến đón. Ngày giao thừa này, phải bái tổ tiên, còn phải đón giao thừa cho tổ tiến, tất nhiên phải hồi hương đi Vương gia thôn.

Cha con nhà họ Vương bây giờ ở trong huyện đều là người chạm tay có thể bỏng. Thân tộc nhà họ Vương ngày thường còn tranh nhau nịnh bợ, hôm nay tới đón bọn họ về nhà ăn tết, lại càng người tranh ta đoạt. Cuối cùng vẫn là mấy nam nữ cực kỳ có mặt mũi trong tộc, cướp được nhiệm vụ vinh quang này.

Lúc này Vương Hiền mới hiểu rõ, lão nương vì sao bảo hắn sớm mang khăn vuông mới, mặc áo cà sa lụa bạc, áo khoác đen ăn tết... Lại nhìn cha mẹ, cũng đã đổi mới hoàn toàn từ trong ra ngoài, lông chồn trên người, lộ ra một cặp tài chủ hào phóng. Tiểu Ngân Linh thì đầu đội mũ chiêu quân, trán đeo đai ngọc, mặc quần trang màu hồng, áo khoác nhung tơ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phúng phính, mặt mày hớn hở, đủ là mỹ nhân bại hoại.

Khụ khụ, hóa ra là áo gấm hồi hương...

Vương Quý cùng Hầu thị tất nhiên cũng thay bộ đồ mới, chỉ có Lâm Thanh Nhi còn trong tang, không mặc đồ đỏ đồ xanh, nhưng quần trắng áo khoác màu bạc, người mặc dù mộc mạc, lại càng thoát tục, sóng vai đứng chung một chỗ với tiểu Ngân Linh, liền giống như một đóa cúc trắng một đóa lăng tiêu, người tới nhà họ Vương nhìn đến không chớp măt.

“Khụ khụ".

Cha ho khan một tiếng, đạp thanh niên mặc áo đạo, đội khăn vuông một cước:

“Có người nhìn thím mình như vậy sao?"

"Haizzz, hóa ra là thím mới, gia gia không nói sớm, ta nói sao lạ mặt như vậy chứ..."

Người trẻ tuổi hiển nhiên lớn tuổi hơn Vương Hiền, lại nghiêm mặt cười nói với Vương Hiền:

“Nhị thúc, ngài thật có phúc".

"Tránh sang một bên chơi".

Một người trung niên khôi ngô ở phía sau, đẩy hắn ra, sau đó đẩy kim sơn đảo ngọc trụ, dập đầu với cha con Vương Hưng Nghiệp nói:

“Gia gia, thúc thúc, con đón ngài về ăn tết!"

Mấy phụ nữ cũng quỳ xuống theo, người thanh niên kia lại chỉ bày bộ dạng, cợt nhã nói:

"Cháu đây vừa mới thay xiêm y..."

Hắn là người đọc sách, Vương Hưng Nghiệp sẽ không so đo với hắn, về râu gật đầu nói:

"Ừm, thời gian không còn sớm, xuất phát thôi".

Cả nhà mang lễ vật bao lớn bao nho ra cửa, nói một tiếng với bọn láng giềng, trực tiếp nhắm thăng bến thuyền.

Trên bến thuyền, không còn tấp nập như trước, chỉ đỗ mấy chiếc thuyền, cả nhà lên một chiếc trong đó, trung niên nhân kia tháo dây thừng xuống, cùng Vương Quý chống sào, chậm rãi rời khỏi huyện thành.

Thuyền đi trên sông, các nữ nhân nói chuyện ở trong khoang thuyền, các nam nhân nói chuyện ở trên bong thuyền.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch