Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 159: Lên thuyền (2)

Chương 159: Lên thuyền (2)


Ngân Linh liên tiếp quay đầu lại nhìn bóng lưng của hắn, đợi quay đầu lại, liền nghe Vương Hiền trêu ghẹo nói:

"Tâm hồn nhỏ bé cũng bị mang đi rồi “Mới không có ấy".

Ngân Linh ngượng ngùng hai tay vỗ ca ca nói:

"Dạng tiểu tử còn cổ hủ hơn cả lão phu tử này, chính là thấy hiếm lạ thôi".

“Khụ khụ..."

Vương Hiền buồn cười, không hổ là khuê nữ của lão nương.

“Hậu sinh này mặt mày đoan chính, vừa nhìn chính là con nhà đứng đắn rồi".

Lâm Thanh Nhi cũng cười nói:

"Nếu chưa hôn phối, đúng là một nhân duyên tốt".

"Tỷ, ngay cả ngươi cũng trêu ta!"

Mặt Ngân Linh thành một khối vải đỏ, lại đi tóm Lâm Thanh Nhi. Hai tỷ muội đang cười đùa, đột nhiên nghe được một tiếng kêu:

"Ặc, đây không phải là Lâm tỷ tỷ à, thật là trùng hợp mà..."

Nụ cười Lâm Thanh Nhi lập tức thu lại, tiếp theo mới quay đầu, nói khe:

"Điêu muội muội..."

Chính là điều tiểu thư đã lâu không gặp, chỉ thấy nàng một thân quần trắng, dáng vẻ phong lưu, đúng là mỹ nhân. Điều tiểu thư cười tủm tỉm nhìn Lâm Thanh Nhi, lại nhìn Vương Hiền đứng ở bên cạnh nàng, vẻ mặt bây giờ ngươi còn nói xạo thế nào, dùng khăn lọc che miệng cười nói:

“Lần trước tỷ tỷ còn phủ nhận, hóa ra các người đúng là một đội!"

Lâm Thanh Nhi có chút ngượng ngùng, nhưng không tránh không né, nàng khẽ vuốt tóc, gật đầu nói:

"Ừm".

"Ha ha ha..."

Điều tiểu thư cười nói với Vương Hiền:

“Vương tiểu đệ thật may mắn nha, lần trước còn nói có ghẻ không ăn được thịt thiên nga, bây giờ không phải là ăn rồi sao?"

Vương Hiền đột nhiên biến sắc, nhưng thấy sau lưng nàng còn có Lý Kỳ Lý tú tài, thêm một đám thư sinh, cố nén lời "Tiện nhân đúng là già mồm", cười lạnh không nói gì.

Lý Kỳ có chút xấu hỗ tiến lên, ôm quyền nói:

“Vương huynh chớ trách, vợ ta hay nói giỡn". "Ta nói gì sao?"

Điều tiểu thư thản nhiên nói:



"Lời đều là hắn tự nói".

"Được rồi được rồi, Tử Ngọc yên tâm".

Một thư sinh tuấn lang cao lớn đi ra, cười ha hả nói:

“Vương áp tư cũng không phải là người bụng chuột ruột gà".

Không là oan gia không tụ họp, cùng đi với Lý Kỳ, chính là mấy sinh đồ lúc trước náo đường Lý Ngụ, Vu Dật Phàm.

“Lý tưởng công, Vu tướng công, còn chư vị tướng công".

Thấy địch đông ta ít, Vương Hiền rất sáng suốt thu liễm nói:

"Thật đúng lúc".

"Đúng vậy, thật đúng lúc, sớm biết như vậy chúng ta xuất phát cùng lúc thì tốt rồi?"

Lý Ngụ nói xong, cười tủm tỉm liếc về Lâm Thanh Nhi nói:







“Thanh nhi muội muội cũng ở đây à".

“Lý tưởng công là người đọc sách".

Nghe hắn gọi khuê danh của mình trước mặt mọi người, trên mặt Lâm Thanh Nhi hiển hiện tức giận hờ hững nói:

"Tiểu tiết không thể tùy tiện". "Haizz, xin lỗi xin lỗi, ăn tết xong hí hửng quá thất lễ rồi".

Lý Ngụ khẽ cười xin lỗi, nói xong thân mật kéo cánh tay Vương Hiền nói:

"Đi, ta mới Vương áp tự cùng Lâm muội muội uống rượu".

"Ý tốt xin nhận".

Vương Hiền thấy tiệc không phải là tiệc tốt, vừa rút tay lại vừa nói:

"Chỉ là muội tử của ta có chút mệt mỏi, muốn sớm về". "haizz, Thượng Nguyên không ngủ đêm, nào có ai ngủ chứ?"

Vụ Dật Phàm giừ cánh tay khác của Vương Hiền, mấy thư sinh khác cùng tiến lên, cơ hồ là ép hắn lên thuyền hoa đỗ ở bên hồ.

Điều tiểu thư củng một đám nữ tử, cùng vây quanh Lâm Thanh Nhi cùng Ngân Linh lên thuyền, cũng không để ý người ta có nguyện ý hay không.

Chiếc thuyền hoa này là nhà họ Lý thuê, so với thuyền hoa khác, coi như là trung thượng. Trong sảnh rường cột chạm trổ, đèn sáng treo cao, bày biện hai bàn bát tiên, trên bàn bày ra rượu và thức ăn phong phú, Xem ra bọn họ là lên bờ xem đèn, sau đó trở về uống rượu.

Thấy còn có ca cơ đang khảy đàn. Vương Hiền không khỏi thầm phỉ nhỏ:

Mẹ nó, kẻ có tiền thật biết hưởng thụ mà..."

Lúc này thuyền hoa nhanh chóng rời khỏi mặt hồ, đi thì cũng không đi được, hắn cũng bình tĩnh lại, để ý bọn thư sinh làm gì, dù sao bọn họ không dám làm loạn. Đã dứt khoát tới, thì cứ ngồi yên, coi bọn họ tỉnh làm trò gì rồi tính sau...

Vì vậy hắn dùng ánh mắt ý bảo Ngân Linh nghe Lâm Thanh Nhi, liền an vị ở trên bàn khách nam. Hai tỷ muội tất nhiên cùng bọn Điều tiểu thư, ngồi xuống ở bàn khách nữ.

Sau khi ngồi xuống, Lý Ngụ kia bung chén rượu lên, nói mấy câu sến sủa, lại trịnh trọng xin lỗi với Vương Hiền cùng Lâm Thanh Nhi, vóc người hắn xuất sắc, giờ phút này lại phong độ nhẹ nhàng, thật làm cho Vương Hiền có chút tự ti mặc cảm. Con bà nó, cao phú suất bực này nên thiển sạch mới phải...

Lý Ngụ là cao thủ điều tiết bầu không khí, liên tục mời mấy chén rượu, bầu không khí trong sinh đã hòa hợp hơn rất nhiều.

Rượu qua ba tuần, đồ ăn qua ngũ vị, liền có người đề nghị, ăn uống như vậy có nhạc thú gì? Không bằng chúng ta chơi tửu lệnh đi.

Mọi người ầm ầm vỗ tay tán thưởng, liền đề cử Điều tiểu thư làm lệnh quan, Điều tiểu thư uống xong một chung lệnh tửu, hưng phấn đứng lên nói:

“Tửu lệnh lớn như quân lệnh, bất luận tôn ti, vì ta là chủ, làm trái với lệnh của ta, thì sẽ bị phạt".

dạ

Mọi người ầm ầm nói: “Đó là tất nhiên, tửu lệnh như quân lệnh".

“Nha môn có ngũ hình, tứu diện cũng có ngũ hình, si, trượng, đồ, lưu, phạt".

Điều tiểu thư lại tuyên bố tửu luật nói:

“Đến phiên người nào hành lệnh người từ chối không làm ba mươi si. Người hành lệnh phạm húy, một trăm trượng. Người rút khỏi nửa đường, lưu ba nghìn dặm. Người không chịu phạt đồ năm năm...”

Nghe quái kinh khủng, thật ra đây là tiếng lóng trên bàn rượu. Tỷ như ba mươi si, chính là phạt ba chén rượu, một trăm trượng chính là phạt rượu gấp mười lần, lu ba nghìn dặm chính là phạt rượu ba trăm chén...

Vương Hiền nhất thời minh bạch, hóa ra đám tiện nhân này, định dùng loại phương thức này để báo thù.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch