Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 175: Dọn nhà (2)

Chương 175: Dọn nhà (2)


"Con trai lão nương vẫn còn ở Phủ Dương, con dâu sinh con cái, các người chăm sóc khi ở cữ cho sao? 06.

Lão nương cười lạnh nói.

"Mẹ chồng như bà thật sự không đùa đó chử, con dâu mang thai, còn không đàng hoàng chăm sóc đi..."

Mọi người và lão nương lớn tiếng cười đùa, chút cảm xúc chia tay khó khăn lắm mới tích tụ được, thoáng cái bị lời trêu đùa không kị tanh mặn này, dội đi sạch sẽ. Thật ra đây mới là giọng điệu thói quen của lão nương, loại cảm tình thương cảm kia, ở trong lĩnh vực của nàng, căn bản không có cách nào tồn tại.

Đám người đến bến tàu tiên biết phân biệt rõ ràng, mặc trường bào đội mũ vuông danh giá, là đến tiền lão cha, mặc áo vải đội mũ nỉ, áo vải trầm gỗ là đến tiền lão nương, số lượng người sau không chỉ nhiều hơn gấp mười lần.

Điều này làm cho Ngân Linh rất là khó hiểu:

"Vì sao lão nương cả ngày ức hiếp bọn họ, bọn họ còn đều đến tiền lão nương?"

"Nhân duyên của mẹ rất tốt. . ."

Vương Quý tự hào cười nói.

"Nói bừa..."

Đáp án này hiển nhiên không cách nào làm cho Ngân Linh thoả mãn, nàng lại chuyển hướng sang Vương Hiền.

"Bọn họ mặc dù nhắc tới lão nương đều hận đến hàm răng ngứa ngáy."

Vương Hiền nói khẽ: "Nhưng đều rất kính trọng bà. . ." "Nếu hận đến nghiến răng nghiến lợi, sao còn kính trọng?"

Tiểu Ngân Linh mơ hồ không rõ.

"Đây không phải mâu thuẫn, lão nương miệng lưỡi sắc bén, thích chiêm tiện nghi, tất nhiên hàng xóm hận đến nghiến răng."



Vương Hiền nhìn qua lão nương bị vây ở chính giữa, vẻ mặt phấn khởi, cười nói lớn tiếng, giải thích một chút cho muội muội hiểu, nói:

"Nhưng khi nhà chúng ta gặp tai hoạ ngập đầu, một minh chống đỡ cái nhà này, mãi đến khi mây tan trăng sáng, ở trong đó chịu biết bao nhiều khổ sở, chịu biết bao nhiêu tội danh, hàng xóm tất cả đều nhìn thấy rất rõ ràng."

Nói xong khe khẽ thở dài nói:

"Người ta càng là cuộc sống gian khổ, lại càng biết phần kiên cường này đáng quý đến nhường nào, lòng kính trọng của bọn họ xuất phát từ nội tâm, có cái gì kỳ quái?"

"ồ..."

Ngân Linh gật đầu như hiểu mà không hiểu, thấp giọng nói: "Ta cũng cảm thấy lão nương định đinh giỏi luôn."

"Đúng vậy đó."

Vương Quý cung gật đầu nói: "Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời!”



Vương Hiền mỉm cười xoa cằm, nhưng trong lòng luôn mắt trợn trắng nói, cũng là người mẹ keo kiệt nhất trên đời, vơ vét sạch sẽ tiền trong nhà, khiến ta và Lâm týty làm sao sống qua ngày đây?

Buổi chiều, thuyền đến Hàng Châu, Tần Thủ đi xuống mướn xe ngựa, lại dẫn người đem hành lý tháo xuống, chuyển đến chỗ ở năm ngoái lão cha đã thuê.

Thành Hàng Châu là cố đô Nam Tống, mặc dù đã trải qua ba triều, nhưng khắp nơi vẫn lộ ra khí thế cuồn cuộn, khiến đám nhà quê từ trong huyện đi lên như bọn họ, khó tránh khỏi chân tay lóng ngóng, hơi có chút tự ti mặc cảm.

Cũng may cha mẹ cũng không phải người thường. Cho dù trong lòng khẩn trương cũng sẽ không để người nhìn ra. Đoàn xe xuyên phố qua ngô, đi tới phường Thanh Hà phố Thái Bình, Vương Hiền vịn xe ngựa, đang muốn rẽ vào ngõ nhỏ, đột nhiên nghe thấy một tiếng vui mừng hộ lớn:

"Trọng Đức huynh!"







Theo tiếng nhìn lại, bỗng nghe Ngân Linh thích thú cười nói:

là ngươi à, mặt lành mau thật đó!"

Liền thấy tiểu Vu Khiểm đang kẹp sổ sạch, về mặt tươi cười đi tới. Nghe thấy lời của Ngân Linh, mặt của hắn không khỏi đỏ lựng, gật đầu nói:

"Đa tạ muội muội, biện pháp của muội rất có hiệu quả."

"Tất nhiên."

Ngân Linh dương dương đắc ý nói.

Vương Hiền tảng hắng một tiếng, đem ánh mắt Vu Khiểm xoay lại

nói:

"Quả thật có duyên, lại gặp nhau rồi."

"Phải, thật là trùng hợp."

Vu Khiểm thấy trên xe rương hòm đầy ắp, còn có cái bộ, không khỏi vui mừng nói:

"Trọng Đức huynh, chẳng lẽ muốn chuyển đến Hàng Châu định cư?"

"Cha mẹ ta chuyển đến, ta không đến."

Vương Hiền cười nói.

Vu Khiêm lúc này mới ý thức được, hai vị công mẫu ngồi trên xe đằng sau, là cha mẹ của Vương Hiền và tiểu nha đầu, vộivàng cung kính bái kiến.

Vương Hưng Nghiệp đi vào tình thành, vẫn tương đối khiêm tốn, ít nhất không hề ngồi trên xe gấy chân mim cười cùng chào thiếu niên tú tài này.

Vu Khiểm liền cùng bọn họ vào ngõ nhỏ, nhắc tới cũng vừa vặn, Vu gia cũng ở phố Thái Bình. Chỗ ở Vương Hưng Nghiệp thuế, chính là bất động sản của Nhị đại gia nhà Vu Khiểm.

Nghe thấy tin này, Vương Hưng Nghiệp không khỏi trong lòng buồn bực, cùng lão bà liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy cùng chung một suy nghĩ... Nếu sớm quen biết tiểu tử này thì tốt rồi, nhất định có thể được lợi không ít.

Vu Khiêm vốn nghe nói Vương Hiền còn phải đi về, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng nghe nói Ngân Linh muốn ở lại Hàng Châu, không biết thế nào, nhưng lại cảm thấy hết sức vui mừng. Hắn cũng không biết vì sao vui mừng như vậy, dù sao vẫn chính là rất sung sướng.

Vương Hiền thấy bộ dáng hắn như vậy, không khỏi thầm nghĩ, hắn và Ngân Linh đang ở độ tuổi yêu đương, nhưng cũng đừng gộp lại thành một đội. Đối với anh hùng dân tộc, Vương Hiền tất nhiên vô cùng ngưỡng mộ, nhưng để muội muội của mình gả cho anh hùng dân tộc, hắn có một trăm điều không vui.

Đầu đường chợt thấy tơ xanh liễu, hận để chồng đi kiếm tước hầu. Nhớ rằng trong lịch sử lão bà của Vu Khiểm bị đày đi Sơn Hải Quan, hình như còn khóc đến hai mắt bị mù, Vương Hiền cũng không muốn muội muội của mình, đóng cái vai diễn này.

Miên man nghỉ ngơi, lại không nhịn được bật cười, có phải nghỉ quá xa rồi chăng? Hai đứa trẻ người ta vẫn còn ngây thơ non nớt, ta đã nghỉ đến chuyện mười mấy năm sau trước...

Quả nhiên, mỗi ca ca đều là đại địch của muối phu, lời này không giả chút nào.

Tâm tình bình tĩnh vào cửa, Vương Hiền phát hiện lão cha thật đúng là biết hưởng thụ, tòa nhà này so với nhà cũ ở Phú Dương trước kia khí thể hơn nhiều, Tứ Hợp Viện ba của hai tầng tứ thủy quy đường, tường mã đầu cao cao, ngói xanh đen rợp kín, thực sự có chút khí phái của nhân gia đại hộ.

"Hết cách rồi."

Cha có chút ngượng ngùng giải thích nói:

"Hôm nay làm quan, phải giữ gìn thể diện, đánh phù mặt cũng phải sưng cho mập mạp. ."

"Không sao, nên mà..." tro5

Vợng Hiền lau lau mồ hôi, hắn rốt cuộc hiệu lão nương vì sao quét sạch đất chuyển đến Hàng Châu rồi. Bởi vì hôm nay là lão cha là quan, tất nhiên không thể để quan thái thái, quan tiểu thư giặt quần áo nấu cơm cọ rửa bồ được nữa, ra cửa cũng phải mang người hầu. Đây đều là chi phí đó nha!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch