Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 180: Tư lại hộ phòng (1)

Chương 180: Tư lại hộ phòng (1)


Ngụy tri huyện rốt cuộc có bộ dạng làm thầy người khác, dặn dò Vương Hiền nhở cô găng đọc sách, cho dù về không ra họ cũng phải có bộ dạng con mèo, nếu không không cách nào phục chủng, Từ đề học cũng lực bất tòng tâm. Lại chi đạo hàm lên đọc sách thể nào, còn bố trí công khóa, mười ngày sau muôn đích thân kiểm tra, lúc này mới tha hắn trở về.

Chúng thư lại Hộ phòng một mực kiển chần chờ đợi, thấy hắn rốt cuộc trở về, liền xông tới chúc.

Lời nịnh hót như nước thủy triều so với ân cần dạy bảo của Ngụy tri huyện dễ nghe hơn nhiều, trên mặt Vương Hiền treo nụ cười dè dặt, hưởng thụ vuốt mông ngựa một lát, mới vung tay lên nói:

“Bây giờ nên làm gì thì làm đó đi, buổi tối đều đi tửu lâu nhà họ Chu uống rượu!"

Trong tiếng hoan hô ầm ầm của chúng thư lại, Vương Hiền đi vào trị phòng, đã thấy bên trong trống không. Tên mập Ngô tiểu đã lên làm Điển lại vào cười nói:

giữa rồi".

Lúc trước Vương Hiền là thay quyền, cho nên kiên trì không đi phòng tư lại, bây giờ rốt cuộc danh chính ngôn thuận, nếu không đi cũng không có đạo lý. Đành ở sự túm tụm của mọi người, đi tới giữa Hộ phòng, trong phòng treo mộc bài "Tư lại".

Phòng Tư lại là một phòng xép, phòng ngoài có Thư bạn trực thuộc hắn tọa trấn, phụ trách truyền trên hạ dưới, gian trong mới là chỗ tiếp khách làm việc của hắn. Khí dụng bài trí bên trong, vẫn là bộ của Lý Thịnh... May bản án gô lệ, trên bàn đều là danh nhân, trên tường treo tranh chữ triều Tống, trong đó có một bộ sơn thủy đồ của Mễ Phất. Tranh của Mê Phật một số gần như thất truyền, cho dù là ở triều Minh, cũng cực hiếm thấy.

Sau khi Lý Thịnh rơi đài, Trương Hoa nhận lấy, nhưng ghế còn chưa ngôi ấm chỗ, đã bị tước chức làm dân, kết quả toàn bộ để Vương Hiền hưởng thụ. Nếu Lý tư hộ có thể ngờ tới kết quả này, phông chừng sẽ không tiêu nhiều tiền như vậy, tạo ra trị phòng xa hoa này...

Đợi chúng Thư bạn đều ra ngoài, Vương Hiền chỉ chừa Suất Huy cùng Nhị Hắc ở trong phòng.

Thoải mái ngồi ở trên ghế ân sĩ, Vương Hiền bưng một ấm tử sa, thỉnh thoảng mãn nguyện hợp một ngụm Long Tinh thượng hảo. Trà cũng là hàng tồn của Lý từ hộ, có điều ấm ngược lại là của mình...

Suất Huy xếp chân ngồi ở trên ghế, vuốt vuốt lão hổ bạch ngọc trên bàn, hạnh phúc cười nói với Vương Hiền:

“Lúc trước đại nhân nói với chúng ta, theo ta đạp trấn Tam Sơn, từ nay về sau cùng người cộng phú quý. Lúc ấy hai ta còn không tin, không ngờ nửa năm đã đã thực hiện được".

"Ta lại không có không tin".

Nhị Hắc ngồi bệ vệ, lắc đầu nói.

"Bây giờ quý thì chưa nói, nhưng phú là chuyện sớm muộn thôi".

Vương Hiền cười nhạt một tiếng, nghiêm mặt nói:

“Nhưng dặn dò ban đầu cũng đừng quên, nếu không đừng trách ta không nể tình huynh đệ".

"Tất nhiên rồi".

Suất Huy cười nói:

“Tuyệt không lấy danh người thu tiền đen, tiền người không cho thu tuyệt không thu".

"Ừm".

Vương Hiền khẽ gật đầu nói:

“Ta chỉ nói một câu, sau này sẽ không lải nhải nữa... Đi theo ta, sớm muộn gì cũng kiểm cho các ngươi một bộ tiền đồ, ngàn vạn lần không nên vì nhỏ mà mất lớn".

"Hiểu rồi".





Thấy Suất Huy vẫn bộ dạng bại hoại, Lưu Nhị Hắc đạp hắn một cước, khiến hắn trả lời nghiêm chỉnh.

“Đúng rồi".

Đệ Nhị Hắc đạp một phát, Suất Huy nhớ tới một việc, hắn lấy một xấp tiền giấy từ trong giày ra nói:

“Đây là Chu Đại Do đưa tới, nói nhờ chiếu cố, không dám thu tiền cơm của ngươi".

"Giữ lại tự xài đi".

Vương Hiền khẽ gật đầu mãn nguyện hợp một ngụm trà, vênh chân lên. Trong xương Vương Hiền chính là tục nhân, lúc trước khi ra về đáng thương nhìn không ra, bây giờ vừa có cơ hội làm đại gia, lập tức lộ ra nguyên hình.

“Chu Đại Do còn có chuyện này".

Suất Huy lấy ra thôi bạc nói:

“Hắn có một thân thích tên Trần Đức Nghiệp, muốn làm một tờ hôn thư, xin quan nhân dàn xếp".

Trên đường trước nha mở mua bán, đều làm nghề phụ ôm đồm tụng từ, thông qua quan tiết. Làm trôi chảy, có thể kiếm được nhiều hơn cả chủ nghiệp, cho nên mới muốn dùng sức mà nịnh bợ tư lại trong nha môn.

“Chuyện như vậy cũng tìm ta?"

Vương Hiền cau mày nói:

“Có phải là có ẩn tình gì?"



“Chuyện này vốn không cần làm phiền quan nhân, nhưng ta phỏng chừng quan nhân chắc chắn muốn nghe".

Suất Huy nói.

“Đừng ra vẻ thần bí nữa".

Lưu Nhị Hắc lại đạp hắn một cước nói:

“Nói chuyện nghiêm chỉnh".

"Được được".



Suất Huy chặn lại nói:

“Trần Đức Nghiệp là một bao tổ công, trước kia có một khách trọ tên Vu Tam, về sau bị bệnh chết, để lại tiểu quả phụ Liều thị, bộ dạng rất là xinh đẹp. Trần Đức Nghiệp cũng là người không vợ, thèm nhỏ dãi Liêu thị đã lâu, nên cả ngày hỏi han ân cần, không những không thu tiền thuê nhà của nàng, ngược lại còn tặng tiền tặng vật cho nàng. Liều thị không còn nam nhân, đang muốn một người để dựa vào, một đi hai đến liền làm ngoại thất của Trần Đức Nghiệp. Hai người lén qua lại nửa năm, còn có con..."

"Sao phải lên qua lại? Trần Đức Nghiệp không phải không có vợ sao?"

Lưu Nhị Hắc hỏi.

“Trần Đức Nghiệp cũng muốn lấy nàng, là nhà họ Vu không đáp ứng".

Suất Huy cười nói:

“Vu Tam là cháu cùng họ chưa thoát năm đời của Vu đồng trị. Nhà họ Vu hiện giờ là nhà quan lại, ngại phụ nữ tái giá dọa người. Nhưng nhà họ Vu lại nhỏ nhen, không muốn nuôi Liêu thị, Liễu thị đành phải lén lui tới với Trần Đức Nghiệp, về sau bụng lớn không giấu được, mới

bị nhà họ Vu biết".

“Nhà họ Vu sau khi biết tất nhiên nổi giận, bắt Liễu thị trở về, muốn bắt nàng lấy chồng ở xa Quảng Đông, còn muốn cáo Trần Đức Nghiệp cường gian quy phụ".



Suất Huy nói tiếp:

“Trần Đức Nghiệp sợ quá, nên cầu Chu Đại Do, nhờ hắn giúp khơi thông, làm tờ hôn thư".




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch