Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 182: Nhục nhã buồn bã của Vu tú tài (1)

Chương 182: Nhục nhã buồn bã của Vu tú tài (1)


Ăn cơm xong, thu dọn bàn cơm xong, Lâm Thanh Nhi liền pha nước trà cho Vương Hiền.

Mặc dù bản lãnh nấu con không dám khen tặng, nhưng Lâm tỷ tỷ ở mặt trà đạo lại là hành gia cao thủ. Nhìn nàng dùng thìa trà đem trả lại từ trong hộp trà, gẩy vào chén trà trăng noãn như ngọc, hoa khô cũng là trả bồng bềnh, tựa như gió thổi hoa rụng.

"Hoa nở rực rỡ trong chén ngọc".

Vương Hiền cười khen.

Lâm Thanh Nhi cười ngọt ngào với hắn, lót một khăn vải vuông, nâng ấm đỏ nho nhỏ lên, khẽ mỉm cười, nước ấm từ trong ấm rót thăng xuống, rót mạnh vào chén. Trả lời trong chén liền cuồn cuộn.

"Triều xuân mang mưa tưới khuya".

Vương Hiền đạt kỳ danh.

Lâm tỷ tỷ đậy nắp chén trà, ranh mãnh nhìn qua Vương Hiền, ý là, đại thi nhận lại đến à?

"Tam tài hóa dục cam lộ mỳ".

Vương Hiền cười tủm tỉm nói.

Chỉ chốc lát sau, Lâm tỷ tỷ hai tay nâng chén, cử án tề mi, đôi mắt nhìn hắn chứa chan tình.

Vương Hiền đưa tay nhận lấy, vẫn không quên sở mu bàn tay nôn nà của Lâm tỷ tỷ một cái, cười nói:

"Một chén trà thơm tặng tri âm".

"Đi chết đi..."

Lâm tỷ tỷ thiên kiều bà mị liếc hắn một cái, cũng bưng một chén lên, nàng tay trái bưng đĩa, đưa đến trước mùi. Tay phải nhẹ nhàng gạt nắp chèn một đường nhỏ, một cô hương hoa tươi mát theo hương trà cao nhà thấm vào tim gan, khiến người ta say mê.

Vương Hiền nhìn dáng về ưu nhã muôn phương của người kia, cũng say mê theo,

"Sao không tiếp tục nữa?"

Lâm tỷ tỷ khẽ hỏi. "Từ xưa trà tốt tựa giai nhân" Vương Hiền lấy lại tinh thần, cười nói:

“Tỷ tỷ, đây mới là khuôn mẫu của ngươi". "Khuôn mẫu?" Lâm tỷ tỷ đầy vẻ học hỏi nhìn hắn.





"Chính là trạng thái người nên có".

Vương Hiền khẽ cười nói:

"Ngọc hổ mãi xuân, thường và mao ốc. Tọa trung giai nhân, tả hữu tu trúc. Bạch vẫn sợ tình, u điểu tượng trục. Miện cầm lục ẩm, thượng hữu phỉ bộc. Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc. Thư chỉ tuế hoa, kỳ viết khá độc.

Nghe thanh âm hại từ tính của Vương Hiền, trên mặt Lâm tỷ tỷ hiện ra nụ cười hạnh phúc, hóa ra hắn nói "Tri âm", cũng không phải là nói dối...

Thật lâu, Lâm tỷ tỷ mới từ trong tiểu tư tưởng tỉnh lại, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn chằm chằm hắn nói:

“Ngươi đây là nói gần nói xa ta, là một đại tiểu thư không động tay chân sao?"

“Ngươi người này quá tiêu cực".

Vương Hiền cười khổ nói.

“Ý của ta là, vạn vật thế gian, đều có khả năng, nói ví dụ tuấn mã ngày đi nghin dặm, chở kỵ sĩ thiên hạ, nhưng mà nếu bảo nó đi bắt chuột, vậy nó chắc chắn không bằng một con mèo nhỏ; Bảo kiếm chém sắt như chém bùn, ưu ái vì dũng sĩ thiên hạ, nhưng nếu dùng nó để bổ củi, vậy nó chắc chắn không bằng một cái rìu. Cũng giống Lâm tỷ tỷ người cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, nhưng lại đi giành làm bếp nấu cơm, đây là tự làm khổ mình không phải sao? Nên để đầu bếp nấu cơm, ngươi đi pha trà, mới là đúng lẽ".

Lâm tỷ tỷ thế mới biết, Vương Hiền vừa mở miệng, quả thật biết nói chuyện, trước kia đều là cố ý chọc giận mình...

“Nhưng mà không vẫy nước quét nhà đình viện, giặt quần áo nấu



cơm, thi ta làm gì?"

Lâm tỷ tỷ ở dưới tình huống không thương tổn tự tôn, hiểu rõ ý tứ của Vương Hiền, tất nhiên không tiện khăng khăng nữa, không khỏi buồn rầu nói:

"Ở nơi này gà chó mọi nhà đều nghe thấy, nếu ta cả ngày cầm kỳ thi họa, chẳng phải khiến người ta chê cười".

“Ta tìm việc khiến người ta tôn kính cho ngươi".

Vương Hiền liền đem lời của Ngụy tri huyện, nói cho Lâm Thanh Nhi biết. Nàng nghe đến độ hai mắt bắn ra dị sắc liên tục.

"Nói như vậy, sang năm ngươi có thể trúng tú tài!"

“Khụ khụ, chỉ là dự đoán của lão Ngụy".

Vương Hiền cười khổ nói:

“Huống chi ta không thể thi thành phế vật, nếu không cho dù tông sư có tâm đề bạt, cũng lực bất tòng tâm".

“Đó là đương nhiên!"

Lâm Thanh Nhi bỗng chốc được rót đầy sức sống, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn nói:

"Ta sẽ toàn lực hỗ trợ giúp người đề cao!".

"Ha ha..."

Nhìn bộ dạng nàng đầy ý chí chiến đấu, Vương Hiền lại có loại cảm giác rơi vào ma chưởng, gượng cười hai tiếng nói:

"Trước khi dốc lòng vào, chúng ta có phải nên thuê đầu bếp trước, hoặc là mua nha hoàn không".

"Nói thì dễ, tiền đâu?"

Lâm Thanh Nhi cười khổ nói:

"Tiễn bà bà để lại trước khi đi, cộng thêm tiền người đưa cho ta, chưa tới năm lượng bạc, chi phí hằng ngày tự nhiên là đủ, nhưng mà không có mười lượng tám lượng, chỉ nha hoàn cũng không mua nổi".

Vương Hiền xấu hổ nói:

“Mấy ngày nữa phát lương sẽ có tiền..."

"Còn một chuyện".

Lâm Thanh Nhi nghiệm mặt nói:

"Ta không lạ gì áo gấm cơm ngọc, chỉ cần..."

Nàng vốn định nói "Chỉ cần hai ta ở chung một chỗ", nhưng xấu hổ không dám nói:

"Chỉ cần cơm rau dưa đã đủ rồi, ngươi cắt tiền không cần dùng đi, sống thanh bần đạo hạnh có gì không tốt?".

Vương Hiền biết, đây là Lâm tỷ tỷ lo lắng mình phạm pháp bị kiện, nhưng trong lòng không khỏi cười khổ nói, trừ phi rời khỏi nha môn, nếu không làm sao có thể không dùng tiền nhân gian tạo nghiệt chứ?

Nhưng hắn vẫn gật đầu rất trịnh trọng nói:

"Ta sẽ cố tận khả năng, không thẹn với lương tâm".

“Đạo lý nước quá trong ít không có cá, ta hiểu".

Lâm Thanh Nhi nhỏ giọng nói: “Ngươi ngàn vạn lần hiểu rõ là được". "Ừm". Vương Hiền khẽ gật đầu, kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm tỷ tỷ nói:

"Người đều là nữ sợ gã sai chồng, thật ra nam nhân cũng thế, tìm

"Lại nói bậy..."

Lâm tỷ tỷ thẹn thùng rút tay ra:

"Cũng bao lâu rồi còn không trở về nha môn".

"A. Thời gian ở cùng với người trải qua thực vui vẻ..."

Vương Hiền vừa nhìn sắc trời, cười khó nói:

“Ta đi đây".

Chỉ trong thời gian chén nước trà, hắn đã vội về nha môn.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch