Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 193: Dùng ngày công thay cứu tế (1)

Chương 193: Dùng ngày công thay cứu tế (1)


Người ở dưới mái hiên, làm sao thể không cúi đầu. Huống hồ lời của Ngụy tri huyện là lẽ phải, dựa vào cái gì khi người ở quê nhà thì dựa vào lao động ăn cơm, đến Phú Dương lại muốn chiếm chế ngồi cao? Ngươi là chạy nạn hay là đến nghỉ phép vậy chứ?

Đám nạn dân dưới sự tổ chức của quan sai, rời thuyền lên bến tàu. Trên bến tàu sớm bọc hàng rào, lần thứ nhất chỉ cho mười nhà đi, hơn nữa phải là mười nhà bảo vệ lẫn nhau mới được.

Nếu vào hậu thế đây là không thể tưởng tượng được, còn không lập tức rối loạn cả sao. Thế nhưng dân chúng Đại Minh vốn chính là mười hộ một Giáp (một kiểu biên chế hộ khẩu thời xưa), không cần tạm thời phối hợp.

Mười hộ nạn dân được thả qua hàng rào, liền đăng ký trước một dây bàn. Cả đám thư lại Hộ phòng ngồi sau bàn, bọn họ tỉ mỉ ghi chép tình huống quê quán, trong Giáp, loại hộ, họ tên từng người một, tuổi tác,

lẫn nhau.

Ký tờ công văn này rồi, bất cứ người nào phạm tội, mười hộ gia đình đều phải chịu tội liên đới... Không nói như vậy, Ngụy tri huyện há có thể yên tâm để đám người xứ khác tràn vào trong huyện?

Đăng ký đóng dấu xong xuôi, đám nạn dân liền được dẫn đến bên ngoài hàng rào tiếp theo, sau lưng bọn họ, mười hộ nạn dân khác bắt đầu đăng ký ...

Vào dãy hàng rào thứ hai, liền có thư lại hỏi nạn dân, muốn ở nhà cấp bậc nào.

Đám nạn dân sửng sốt, cũng có cấp bậc nữa sao?

"Ba cấp bậc, thượng đẳng một cửa một sân, mỗi tháng một xâu tiền. Trung đẳng hai nhà một sân, mỗi tháng hai trăm văn. Hạ đảng bốn nhà

một sân, mỗi tháng một trăm văn"

Thư lại nói.

"Gì cơ, dừng chân còn phải trả tiền?". Đám nạn dần trợn mắt nói. Ở o



"Dừng chân lúc nào không cần tiền?"

Thư lại kia mắt trợn tròn còn to hơn:



"Nhà các ngươi ở, nhưng là dân chúng Phú Dương cố gắng hết sức nhất để chừa trống, làm sao có thể làm sao có thể ở không!"

"E hèm. ."

Một người trẻ tuổi mặc thanh sam, đội mũ vuông ho khan hai tiếng nói:

"Không có tiền cũng có thể ở ..."

Đám nạn dân còn chưa vui mừng trở lại, đa lại nghe hắn nói:

"Trước mắt ký sổ, sau này dùng ngày công trả tiền thuế là được rồi."

"Ha."

Đám nạn dân không vui nói:

"Sao cái gì cũng cần tiền, chưa từng nghe nói, sắp xếp nạn dân còn lấy tiền."

"Huyện khác đều là dựng lều bạt, bốn huyện cũng đã dựng lều bạt bên bờ sông."




Thư lại kia chính là Vương Hiền, sắc mặt hắn không chút biểu cảm

nói:.

"Chư vị không muốn nhà ở, có thể đến ở trong lều, tất nhiên là không cần tiền."

Mặc dù không tình nguyện, nhưng đã đến bước đường này, huống hồ tiền thuê nhà thực tiện nghi, còn có thể nợ trước, mười gia đình đều lựa chọn dùng tiền thuê nhà ở.

Vì vậy thư lại liền phát cho mỗi nhà một tấm thẻ trúc, mặt trước là tên chủ hộ, mặt sau là tin tức chỗ thuê nhà, dặn dò nói:

"Các ngươi chia ở phố Thập Tam ra khỏi cánh cửa này, lý trường ở ngay bên ngoài. Các ngươi cầm thẻ gặp mặt hắn, chuyện về sau do hắn sắp xếp, trong khoảng thời gian các ngươi ở huyện Phú Dương này, cũng do hắn phụ trách."

Sóng người này đi ra, sóng sau lại bước vào vòng đi vòng lại, giống như vô cùng vô tận...

Vương Hiền nhìn một hồi, ngẩng đầu nhìn thấy trên đền thờ mười sáu chữ to kia, bất đắc dĩ xoa xoa huyệt Thái Dương. Đây đúng là cấp trên nói chuyện, cấp dưới chạy gãy chân mà ... Đâu chỉ chạy gãy chân, quả thực là hết lòng hết sức, bị thương thấu đầu thấu não luôn rồi!

Với sức lực của một huyện để hoàn thành công việc cứu trợ thiên tai cho ba vạn người, đồng thời còn phải bảo đảm cuộc sống dân chúng bồn huyện, hạng mục công việc thế này khó khăn phiền phức, ngẫm lại khiến cho người vô cùng sợ hãi.

Nói

Vương Hiền lại muốn dùng sức của một người, để hoàn thành cả kế hoạch, cũng quy định chi tiết, thậm chí giám sát hiện trường ... Nói không khoa trương chút nào, Ngụy tri huyện chi phụ trách hai mục công việc -- mặt mày rạng rỡ và công bố mệnh lệnh, vạch kế hoạch hao tổn tâm trí nhất và thực hiện cụ thể phiền phức nhất, lại đều là Vương Hiền.

công bố mệnh chi phụ trách họ

và thực hiện

Nếu không phải có một tập thể hiệu suất cao ủng hộ, cho dù với năng lực chuyên nghiệp của Vương Hiền, cũng không cách nào đảm nhiệm việc này. Cũng may Hộ phòng được hắn dạy dỗ qua, hiệu suất nâng cao rất lớn, lúc này mới khiến hắn không cần vì công việc cụ thể mà phí công, có thể tập trung tinh lực vạch kế hoạch sơ lược.

Huyện Phú Lương hiện giờ, hai doãn ba nha bốn lão điển đã trở thành làm việc cụ thể, Ngụy tri huyện năm hết quyền hành, nhưng đối với Vương Hiền nói gì nghe nấy, trên chuyện cứu trợ thiên tai này, thậm chí để hắn toàn quyền nghĩ kế sách, bản thân đều chờ đợi phân công. Bởi vậy đám người Điều chủ bộ kỳ lạ quái gở nói, huyện Phú Dương bây giờ một huyện lệnh đất sét đang ngồi, một huyện lệnh thanh sau đang đứng...

Tư Mã tiên sinh cũng từng đề cập lời đồn thổi này với Ngụy tri huyện, nhưng mà Ngụy tri huyện hồ đồ không để bụng, hắn nói Hán Cao Tô trị quốc không bằng Tiêu Hà, mưu kế không bằng Trương Lương, dân binh không bằng Hàn Tín, tại sao ba người lại là thủ hạ của hắn? Không phải bởi vì Lưu Bang có thể biết người dùng người đó sao.

Đương nhiên còn có nguyên nhân càng sâu xa hơn chính là, địa vị hai người kém nhau quá lớn. Ngụy tri huyện không lo lắng quyền uy sẽ bị Vương Hiền chiếm đoạt.

Thật ra nếu có khả năng, Vương Hiền cũng không muốn bộc lộ tài năng như vậy, nhưng thời kì phi thường cứu trợ thiên tai lớn nhất, làm không tốt một cái lập tức mất cả chì lẫn chài, căn bản không cho phép hắn giấu dốt.

Lúc trước Vương Hiền lo lắng nhất, chính là đám nạn dân có thể chấp nhận "Lấy ngày công thay cứu tế" và "Lấy ngày công trả tiền thuê" hay không, làm náo loạn ra chuyện gì đó. Mãi đến khi tới lúc này, nhìn thấy phần lớn mọi người bình tình tiếp nhận sắp xếp rồi, tảng đá lớn trong lòng của hắn mới gác xuống được.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch