Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 199: Nhạc đệm (1)

Chương 199: Nhạc đệm (1)


Nhắc tới Minh giáo, Vương Hiền nhớ ngay tới vị mặt dựa Trương giáo chủ kia, còn cả khẩu hiệu "Đốt thân tàn của ta, hừng hực thánh hòa. Sống có gì vui, chết có gì khổ”, nhưng hắn lập tức nhắc nhở mình, dửng dừng, đó là thế giới võ hiệp của Kim đại sư.

Nhưng đi tới triều Đại Minh hắn mới biết được, hóa ra trong lịch sử thật có Minh giáo, giáo phái này cực có tinh thần phản kháng, sau khi đi vào Trung Quốc sẽ lộ ra bộ mặt không an phận của nó, từ triều Tống lần lượt tạo phán, tất nhiên bị triều đình các thời cấm, từ công khai chuyên thành hoạt động ngầm. Ở những năm cuối triều Nguyên, Minh giáo cùng tiền bối của nó bí mật hợp lưu với đăng Bạch Liên Giáo thành một nhóm.

Năm đó nghĩa quân kháng Nguyên phần lớn nâng cờ hai giáo, phụng giáo chủ Hàn Lâm làm cộng chủ, thái tổ bản triều Chu Nguyên Chương, cũng là một chi lực lượng vũ trang dưới trướng nó. Có điều về sau đều do tạo hóa khác biệt, thành cục diện chủ yếu thần mạnh. Nhưng lúc Chu Nguyên Chương lập thủ đô Nam Kinh, chuẩn bị khai quốc, vẫn phái người đi mời Tiểu Minh Vương tới đăng cực, chứ không phải mình trực tiếp tự xưng vương.

Đương nhiên, trên đường đưa tới Nam Kinh, Tiểu Minh Vương rất trùng hợp bị chết đuối... Chu Nguyên Chương lúc này mới làm được Hoàng đế. Thân là người đứng giữa Minh giáo, lão Chu năm rất rõ lợi hại bí mật của giáo phái, sau khi đăng cực dần dần bất hòa với hai giáo, về sau đợi ngôi vị hoàng đế của hắn vững chắc, đã tiếp thu kiến nghị của Lý Thiện, hạ chiều nghiêm cấm Bạch Liên xã, Minh giáo, đồng thời đem việc thủ tiêu "Tà thuật tả đạo, ghi vào ( Luật Đại Minh 2, từ đó Minh giáo bị nhập vào tà giáo, trở thành đối tượng triều đình nghiêm phòng tử thủ.

Báo cáo phát hiện Minh giáo truyền đạo ở huyện Phú Lương, được nha môn Nghiệt tự coi trọng cực độ. Trên thực tế, trong khoảng thời gian gần đây, các cháu huyện lần lượt có báo cáo, có đầy đủ chứng cớ cho thấy, Minh giáo đang mượn đại tại truyền giáo trắng trợn, nếu không mau dập tắt, tất sẽ thành họa lớn. Bởi vậy Chu Tân vừa báo lên cho triều đình, triển khai truy bắt một vùng lớn.

Đối với kế hoạch mà huyện Phú Lương báo cáo, Chu Nghiệt đài khẳng định, đồng thời phái một Thiên hộ lãnh binh tới truy bắt. Để không đả tháo kinh xà, quan binh cải tranh thành dân phu vận chuyển cứu tế lương thảo, ở đêm khuya đã tới huyện Phú Dương...

Ba ngày trước, trên tường chữ bát trước nha môn huyện, đã dán bố cáo vần trảm yêu nhân tà giáo. Sáng sớm ngày này, sai dịch trong huyện đến hạ để sống quét dọn pháp trường, để cái bàn. Giờ Thìn vừa qua, dân tráng, cung thủ, quân tuần, còn ca binh định nha môn Nghiệt tư hơn trăm người, đã ra khỏi thành đi tới pháp trường cảnh giới xung quanh.

Trên mấy khúc cong của pháp trường ở đê sông, tiền trận xây dựng để sống, nơi này là quan trọng nhất, để sông dày cao gần hai trường, giống như khuỷu tay của người khổng lồ, vừa vặn ôm trọn pháp trường vào trong.

Lão bách tính thích nhất là xem náo nhiệt, thời đại Thái Bình, tiết mục giết người không thấy nhiều, cũng thành quần kết đội tới xem náo nhiệt, chưa tới trưa, trước đài hành hình đã chen chúc nhau, đâu chỉ một hai ngàn người? Nếu không phải quan sai không cho phép ở trên để sông, trên để chắc chắn đã đầy người rồi.

Lúc này phạm nhân chưa giải đến, có điều nhìn đài hành hình rồng tuếch, đã đi khiến mọi người chỉ trỏ, bàn luận rối rít.

“Nghe nói yêu nhân Minh giáo đều biết yêu thuật".

Thất ca bán cá hiếu kỳ nói:

“Đầu rụng có thể mọc lại".



“Nói hưu nói vượn".

Chu Đại Xương lại kinh thường nói: “Dao găm trắng đi vào, dao găm đó ra ngoài, liền chết một đứa!" Hắn cả ngày giết heo vô số, tuyệt đối không dám tin, nếu không áp





lực quá lớn.

“Ngươi mới nói bừa ấy, ta từng thấy tận mắt bọn họ biểu diễn đao thương bất nhập".

Lục thúc mua quýt lại tin không ngờ nói:

"Kia đều là mấy thần tiên sống!"

"Nếu hắn chết thì sao?"

Chu Đại Xương trợn mắt nói.

“Không chết thì sao?" Lục thúc cũng trợn mắt nói.

"Chỉ bằng như vậy, đánh cuộc một lần".

Thất ca đề nghị.

Nghe nghị luận của bọn họ, một nam tử râu dài ăn mặc thư sinh, hơi nhíu mày, thanh niên dạng thư đồng bên cạnh càng buồn bực nhỏ giọng than thở:

"Cả đám ngu ngốc, thật không đáng thay Lý hương chủ..."

Thư sinh hung hăng trừng thư đồng một cái, thư đồng kia rụt rụt cổ im lặng, hiển nhiên rất sợ hắn....

Ánh mắt thư sinh đảo qua đám người, thoáng dừng lại trên người một kẻ giang hồ dùng gậy bán thuốc, lại nhìn về phía cả đám kiệu phu đang gánh, lại nhìn cả đám ăn mày cầm đã cầu bổng, những người này đều là thủ hạ của hắn, chỉ là đều không biết hắn thôi.

Thấy các lộ nhân mã đều đến đông đủ, hắn cảm thấy hơi chắc chắn... không sai, hắn chính là tới cướp pháp tràng, mặc dù biết đó là một cuộc mua bán nguy hiểm cực độ, nhưng hắn không thể không đến lần này...

Giờ ngọ vừa đến, năm cỗ xe chở tù ở dưới sự áp tải của hơn hai trăm quan binh, chậm rãi chạy đến pháp trường. Đồng thời đến còn có quan giám trăm, tri huyện Phú Lương Ngụy Nguyên.

Ở trên đài giám trảm ngồi vào chỗ của mình, Ngụy Nguyên có chút khẩn trương nói:

“Bọn họ thật sẽ đến sao?"

“Không đến bọn họ liền xong hết rồi".

Vương Hiền không mặc thanh sam, mà lại mặc trang phục đầy tớ, đứng sau lưng Ngụy tri huyện, nhỏ giọng nói:

"Ngay cả đồng bọn cũng không cứu được, còn không biết xấu hổ cứu vớt thế nhân sao?"

"Có làm bị thương bách tính vô tội không?"

Ngụy tri huyện lại có chút lo lắng nói.

“Chắc không đâu, bọn họ chính là "Thương thế nhân ta, gian nan khổ cực thật nhiều, sao có thể thương tổn bách tính chứ?"

Vương Hiền lắc đầu nói.

"Haizzz, những tà giáo này, sao luôn âm hồn bất tán".

Ngụy tri huyện thở dài nói:

“Không thể sống yên ổn".

"Luôn có người không an phận".

Vương Hiền nói khẽ:

“Hơn nữa, đều là binh nha môn Nghiệt tự chịu trách nhiệm bắt, lão sự chỉ cần xem cuộc vui là được".




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch