Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 20: Trên thuyền (2)

Chương 20: Trên thuyền (2)


Cứ như vậy bị người nhà khinh bỉ nhìn hai ngày, rốt cuộc chịu đựng được đến ngày thứ ba, sáng sớm liền có người gõ cửa nói:

"Đây là nhà Vương tiểu ca sao?

Lão nương vừa mở cửa, thấy là hai kiệu phu, nâng cáng tre rỗng, nói là tới đón Vương tiểu ca đi bến thuyền. Cái gọi là cảng tre, chính là trên hai cây gậy trúc cột cái ghế, chính là phiên bản đơn giản nhất của cô kiệu.

Lão nương không nói hai lời, liền cùng Vương Quý mỗi người một bên, nhấc Vương Hiền đi ra ngoài.

"Mẹ, mẹ có lời gì muốn nói với cha không?"

Vương Hiền hỏi.

"Bảo hán chết sớm một chút, đừng chậm trễ bà đẩy tái giá!"

Nhắc tới cha, lào nương thở phì phì nói. Sợ tới mức hai kiệu phu vội nâng Vương Hiền lên, chạy như một làn khói ra khỏi ngõ nhỏ.

Bọn láng giềng đều nhỏ đầu ra, sau khi đưa mắt nhìn Vương Hiền ngồi cạng tre rời đi, Trương thầm lớn tiếng nói:

"Đây là cô nương nhà họ Lâm đón thằng hai đi chơi thuyền đó, nghe nói mai mới về!"

"Chậc chậc..."

Bọn láng giềng đều sợ hãi than, thật là chuyện lạ mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều nha, chẳng lẽ đây chính là thứ trong truyền thuyết, nam nhân không xấu, nữ nhân không thương?

Vương Hiền không nghe những lời nói nhảm này, hắn đã ngồi ở trên cáng tre, đặt mình hòa mình vào đường cái huyện Phú Dương.

Đây là hắn sau khi tỉnh lại, lần đầu tiên ra đường đó. Mặc dù hiệu buôn cửa hàng đều là bộ dạng trong trí nhớ, nhưng chỉ có tận mắt thấy cửa hàng hai bên phổ, những biển cờ của cửa hàng, đám người đi lại trên đường, còn cả đủ loại hàng hóa nam bắc trong tiếng rao bán... mới có thể cảm giác sinh động về cuộc sống ở triều Đại Minh của mình.

Bọn kiệu phụ không hiểu phong tình, đảo mắt đã đưa hắn đến bến thuyền, đã thấy Thật thúc sớm chờ ở đó.

Thất thức thanh toán tiền, đem kiệu phu đuổi đi, liền công Vương Hiền đi tới thuyền.

Vừa đi, vừa nhỏ giọng cảnh cáo nói:

"Tiểu tử, ngươi dám phụ cô nương nhà ta, Điền Thất ta liền làm thịt ngươi!"

Vương Hiền trong lòng tự nhủ vậy là sao, nhưng chuyện như vậy giải thích như thế nào? Phòng chừng chính mình vừa nói một câu "Người hiểu lầm rồi", liền sẽ bị hắn trực tiếp ném xuống sông không chừng.

Buồn bực không lên tiếng mà lên thuyền, ném Vương Hiền vào khoang thuyền, Điền Thất liền hóa thân thành người chèo thuyền, chèo thuyền rời khỏi bến thuyền.

Điền Thất tưởng rằng hai người đã sớm làm chuyện này kia, cho nên chi lo trút giận, ném Vương Hiền vào trong khoang. Ai ngờ Lâm Thanh Nhi nghe được động tĩnh, đang định vén rèm chào, liền thấy một bóng đen ngã vào.

Một tiếng duyên dáng gọi to, nàng đã bị Vương Hiền làm bổ nhào xuống đất, lại một tiếng kêu đau đớn, không ngờ bị Vương Hiền đè chặt phía dưới.

Lâm Thanh Nhi nhất thời ngơ ngác, thân thể bằng thanh ngọc khiết của nàng, nào từng chưa từng thân mật tiếp xúc với nam nhân như vậy?

Vương Hiền ngược lại tỉnh táo, có thân thể mềm mại của Lâm cô nương làm tấm đệm, hắn không bị dập té chút nào. Hắn cũng ý thức được, tư thải thế trước mắt của hai người, đối với cô nương nhà người ta





quá không lễ phép, định tranh thủ thời gian ngồi thẳng lên.

Nhưng mà chút khí lực của hai tay, vẫn không đủ để chống đỡ thân thể của hắn, thân thể của Vương Hiền ngồi dậy ba tấc, liền nặng nề ngã xuống.

"A..."

Lâm Thanh Nhi vừa thở phào một cái, lại bị đè chặt, nước mắt nhất thời rơi xuống, cũng không biết là xấu hổ, hay là đau vì bị đè.

"Ngươi giúp ta một tay.”

Vương Hiền mặc dù cảm thấy thân thể của nàng mềm yếu không xương, đè lên rất thoải mái, nhưng không muốn bị Điền Thất ném vào nước cho rùa ăn, nên vội đứng lên.

Mặt ngọc của Lâm Thanh Nhi nóng lên, nước mắt cuồn cuộn, vừa cắn môi dưới đỏ bừng nức nở, vừa dùng sức đẩy hắn, Vương Hiền lại dùng sức mình, rốt cuộc nghiêng người, rớt xuống bên cạnh nàng.

Lúc này, Điền Thất vén rèm lên, nói:

"Cô nương..."

Lại thấy hai người sóng vai nằm ở trong khoang thuyền, hắn vội che mắt lui ra ngoài.

Không khí bên trong khoang thuyền xấu hổ cực kỳ, Lâm cô nương ôm hai tay, chuyển hướng vách khoang, đầu vai run run khóc lên.

Vương Hiền phí sức ngồi dậy, liếc mắt nhìn Lâm cô nương khổ sở, cũng không biết phải an ủi như thế nào, liền lấy một quyển sách trong túi ra xem, xem đến cho tập trung, còn phát ra âm thanh à à.

Lâm cô nương chờ hoài không thấy hắn xin lỗi, tất nhiên càng thêm buồn bực, nhưng nghĩ lại, còn có thể trông cậy vào tên vô lại này nói cầu xin lỗi sao? Liền lau nước mắt, uy ủy khuất khuất ngồi dậy. Nhưng lại không có mặt mũi ra ngoài gặp đại thúc, đành phải hai tay ôm đầu gối, ngồi đối diện với Vương Hiền.

Lúc này nàng tập trung nhìn vào sách trong tay hắn, không khỏi ngây ngân cả người. Vốn tưởng rằng là diễm tình truyền kỳ linh tinh gì, ai ngờ chính là cuốn Hồng Vũ chính vận .

Sách trong nhà Vương Hiền không nhiều lắm, ngoại trừ mấy quyển sách luật pháp, chính là cuốn (Hồng Vũ chính vẫn được cha hắn xem là từ điển này. Hắn xem cái này một là học một ít chữ phồn thể, hai là muốn học quan thoại. Tương lai mặc kệ làm cái gì, nhất định phải biết nói Quai thoại.

Vương Hiền dường như đang rất nghiêm túc học phát âm, miệng như cá vừa mở lại đóng, trông có vẻ rất buồn cười. Lâm Thanh Nhi cũng thằng nửa ngày, vẫn không nhịn được mà phì cười.

Vương Hiền mờ mịt ngẩng đầu hỏi:

"Sao, ta phát âm không đúng sao?"

"Đương nhiên không đúng.”

Gần đây Lâm Thanh Nhi luôn bị người này dạy dỗ, bản thân luôn giống người ngốc. Bây giờ có thể bắt được cơ hội, liền vênh khuôn mặt nhỏ nhắn dạy dỗ:

"Tác giả của KHồng Vũ chính vận nhiều lắm, kết quả biên tập loạn thất bát tạo không đâu vào đâu, dùng quyển sách này sẽ không học được quan thoại đầu, chỉ có thể học một miệng nói gì. Người phải đọc KVận hội định chính) , chứ không phải là Hồng Vũ Chính Vận?

"A?"



Vương Hiền cả kinh há to mồm, cảm thấy mình xem vô ích rồi.

"Ừm, xem vô ích.”

Lâm Thanh Nhi khẽ gật đầu, rất khoái chí mà nói.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch