Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 201: Minh giáo (1)

Chương 201: Minh giáo (1)


Giáo đồ mất lòng phòng bị xác nhận hai mươi bốn giáo đồ Minh giáo bị tóm ra ngoài. Không hai lời tiếp tục cao chén, nhưng bọn họ thật sự không biết nhiều người hơn nữa...

Uuen Mặc dù biết chắc chân vẫn có cá lọt lưới, hơn nữa nói không chừng là cá lớn, nhưng bất hơn hai ngàn bách tính làm sao được? Đây không phải là tạo bầu không khí khủng hoảng sao?

Không có lựa chọn khác, chỉ có thể thả người vào hừng đông...

Đương nhiên trước tiên phải ở chỗ thư lại Hộ phòng, ghi lại tên, địa chỉ, lý giáp của mình, mới có thể rời khỏi nha môn.

Đến phiên mấy người Chu Đại Xương Vương Hiền thở dài nói:

"Xem náo nhiệt xem ra phiền toái".

"Đúng vậy, sau này bảo đảm không tham gia náo nhiệt nữa".

Ba người về mặt đau khổ nói.

"Về đi".

Vương Hiền khoát khoát tay, bao người ta cho đi nói:

"Ta ghi tên thay các ngươi".

Ba người nói tạ ơn, vội rời đi.

Lại thả mười mấy người ra, đã thấy thư sinh mang theo thư đồng đi tới trước bàn ghi tên. Thư đông giành trước một bước, lấy ra hai tờ giây thông hành.

“Hai ngươi không phải là người bốn huyện?"

Thư bạn nhận lấy, quét mắt một vòng nói:

“Người Ninh Ba, chạy tới Phú Dương chúng ta làm gì?"

"Vị áp tư này xin nhanh cho".

Thư sinh kia bộ dạng trường thân ngọc lập, mày kiểm mắt sáng, quả nhiên là mỹ nam từ ngàn dặm mới tìm được một, liên tighe hắn nho nhà lễ độ nói:

"Lúc tại hạ ở quê, nghe nói quý huyện xuất hiện vị đại thi nhân "Giảo Định Thanh Sơn Bất Phóng Tùng", "Xuân đáo nhân gian nhân tự ngọc", trong lòng ngường mộ không thôi, lần này là đặc biệt tới bái phóng".

Nói xong cười khổ nói:

"Vì ham ngắm cảnh đẹp sông Phú Xuân, tại hạ bước chậm ở bờ sông, nào ngờ đã bị bắt..."

“Vậy ngươi cũng khá xui rồi".

Thái độ của Thư bạn nhất thời tốt lên rất nhiều:

"Vẫn muốn gặp vị đại thì nhân kia chứ?" “Đương nhiên muốn".

Thư sinh không chút do dự nói: “Há có thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn!"

"Ha ha..."

Thư bạn vô cùng tự hào nói:

Đó chính là tư hộ nhà ta!"



Từ trước đến nay trong tư lại bị người đọc sách xem thường, xuất hiện đại thi nhân như Vương Hiền, tất cả mọi người đều có vẻ quang vinh.

“Tại hạ Vi Vô Khuyết, tự Vân Khanh!"

Vừa nhìn thấy Vương Hiền, thư sinh kia đã liên tục ôm quyền nói:

“Mạo muội tới đây, xin Vương huynh chớ trách".

Giơ tay nhấc chân máy bay nước chảy, quả nhiên là ý thái phong lưu.

“Ach -

Trong lòng Vương Hiền bất đắc dĩ, minh miễn cưỡng cũng coi như dễ nhìn, nhưng đứng ở trước mặt Vi Vô Khuyết này, vậy quả thật xin lỗi người nhìn.

“Vi huynh có gì nói ra lời ấy, có bằng hữu từ phương xa tới, phi thường cao hứng".

“Đáng tiếc tại hạ tới không phải lúc".

Vi Vô Khuyết kia treo một nụ cười khổ, khiến bọn nam nhân nhìn đến ngây người, trong lòng thẩm măng, người đẹp trai như vậy làm gì!

"Ha ha"





Vương Hiền khẽ cười nói:

“Vi huynh không ngại thì tới trị phòng ngồi tạm đà, đợi buổi tối tạn nha, tại hạ mời người uống rượu".

“Có thể gặp Vương huynh một lần, tại hạ đã thỏa mãn".

Vi Vô Khuyết cười nói:

"Đợi qua trận này, tại hạ lại tới bái phóng đi, sẽ không thêm phiền cho Vương huynh".

“Đa tạ Vi huynh thông cảm"

Vương Hiền ôm quyền nói:

“Sau này còn gặp lại".



Người sợ nỗi danh heo sợ mập, kể từ sau khi thi hội Nguyên tiêu Tây Hồ Hàng Châu, thư sinh mộ danh mà đến nối liền không dứt, khiến hắn cảm thấy phiền nhiễu, có thể khách khi tiến khách đã rất có tu dường

roi.

“Sau này còn gặp lại!"

Vi Vô Khuyết ôm quyền đáp lễ, vội dẫn thư đồng đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của hắn, Vương Hiền như có suy nghĩ, đột nhiên mở miệng nói:

"Đúng rồi Vị huynh, Thiên Nhất các ở Ninh Ba, vẫn người họ khác không được vào các sao?"

"ách. . ."

Vi Vô Khuyết sửng sốt, nói:

“Tại hạ cô lậu quả văn, chưa từng nghe nói gia các này. Là làm cái

gì?"

"Tàng thư..."

Vương Hiền hứng thú rã rời nói. Thiên Nhất các thật ra là hơn một trăm năm sau mới xây, Vương Hiện có ý nói như vậy, là muốn lừa Vi

Vô Khuyết. Nhưng mà đối phương cũng không lòi đuôi...

Nhin thân ảnh của hắn biến mất ở cửa nha môn, Ngô Vi nhỏ giọng hói:

“Sao, người này có vấn đề a?"

"Không biết".

Vương Hiền khẽ lắc đầu nói:

“Chỉ là có chút kỳ quái, đại lão viễn lão thấy ta, lại chỉ nói mấy câu đã đi, đây không hợp với lẽ thường".

Dựa theo hiểu biết của hắn, không phải nên ngồi xuống đàm thơ luận đạo một phen, sau đó mượn rượu ngon mỹ nữ, mới có thể tận hưng mà vê sao?

“Ủ ủ cạc cạc bị giam một đêm, đổi lại là ai cũng sẽ không còn hứng thủ".

Ngô Vi bĩu môi nói,

"Có lẽ vậy..."

Vương Hiền khẽ gật đầu, thu hồi ánh mặt tra xét, trong lòng tự nhủ có lẽ người ta thấy thần tượng không ngờ là một tư lại, thoáng cái cảm giác sẽ không còn thích nữa cũng không chừng ấy...

Thư sinh cùng thư đồng rời khỏi huyện nha, vội chạy thăng tới bến thuyền. Trên bến thuyền, có thuyền của bọn họ đang chờ.

Người chèo thuyền hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ y phục màu đỏ, vừa nhìn thấy hai người đã kinh hỉ nói:

“Công tử, bên này!".

Thư sinh bước nhanh qua, đến bên cạnh bờ môi chân điểm một cái, đã nhẹ nhàng đứng ở bong thuyền.

“Công tử rốt cuộc đã trở lại, thật khiến ta lo chết mất".

Người chèo thuyền kia về mặt nghi mà sợ:

"Nếu không phải trước đó công từ có lệnh, tiểu nhân đã sớm về cầu viện rồi".

“Ít nói nhảm, mau lái thuyền".

Thư đồng lại lạnh lùng nói, trong mặt mày lại mang theo mùi vị cấp trên.

OS Người chèo thuyền với đầy thuyền rời bến, nhìn huyện thành Phú Dương càng ngày càng xa, mặt ngọc của thư sinh Vi Vô Khuyết kia, âm trầm đến độ có thể nhỏ nước. Đây là lần đầu tiên hắn độc lập hành sự, vốn định làm lần đầu đà thành công, ai ngờ ba mươi danh thủ chuẩn bị cướp pháp trường, bị bắt toàn bộ không nói, giáo đồ ở huyện Phú

Dương cũng bị nhổ tận gốc!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch