Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 205: Nguy cơ (1)

Chương 205: Nguy cơ (1)


“Mơ tưởng!"

Nghe ra ý tứ của Vương Hiền Ngụy tri huyện nổi trận lôi đình nói:

"Đất của lão bách tính không thể bán vãi, những đất này cũng không thế!"

Hắn kích động kéo cánh tay của Vương Hiền, chỉ lên những dân phu trần, đổ mồ hôi như mưa kia nói:

"Nếu san bằng một khối ruộng như vậy, SẼ phí bao nhiêu lực sức không? Trên mỗi một tấc ruộng bậc thang, đều thấm ướt máu và mồ hôi của bọn họ, ngươi lại muốn bán vãi! Ngươi thu bao nhiêu chỗ tốt của bọn nhà giàu kia?!"

“Không bán những ruộng này, sẽ không có lương thực nhập kho".

Vương Hiền lại bất vi sở động nói:

“Lờ như qua mười ngày, lượng giúp nạn thiên tai bị đoạn, bách tính không có cơm ăn, bọn nhà giàu ép giá ruộng, đến lúc đó quan phủ ngăn cản không?"

“Đương nhiên sẽ ngăn cản!"

Ngụy tri huyện trầm giọng nói.

“Nếu không thiên lý quốc pháp tồn tại làm gì!"

“Lão sư, chỉ có bắc nồi nấu gạo trắng, không có bắc nồi nấu đạo lý".

Vương Hiền thở dài nói:

“Chúng ta không có lương thực, lấy cái gì ngăn cản bách tính bán ruộng đi? Chẳng lẽ để bọn họ chết đói sao?"

Ngụy tri huyện không lên tiếng, nhưng vẫn mặt lạnh như băng.

“Huống chi cũng không phải cho bọn họ thật". Vương Hiền lại nhỏ giọng nói. Ở o

"Chỉ là để qua tay bọn họ, chờ lương thực chúng ta đến, lại cầm ruộng về là được".

“Đây không phải là trò đùa!"

Ngụy tri huyện không vui nói:

“Vi sự thân là quan phụ mẫu một huyện, há có thể dùng thủ đoạn lừa

gat?"

“Không phải là lừa gạt".

Vương Hiền nói:

"Chỉ là chú ý thiết kế khế ước chút thôi".

“Thịt béo đến miệng, há có đạo lý nhổ ra?"

Ngụy tri huyện cau mày nói.

“Bởi vì bọn họ không nhỏ không được".



Vương Hiền thản nhiên nói:

"Hai cái hại cùng tồn tại thì chọn cái hại nhẹ hơn, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn trả ruộng."

Sau khi trở về, Vương Hiền đã tìm đến Suất Huy cùng Nhị Hắc, dặn dò thế này thế kia một phen.

Hắn không ngờ lại bảo hai người bọn họ đi truyền tin tức... Với Suất Huy cùng Nhị Hắc mà nói, đây đã không phải là lần đầu, quen việc dễ làm lại thêm mùa màng lúc thiên tai vốn là môi trường thích hợp để đồn đại nhất. Ngày hôm sau trong huyện đã lời đồn đãi nổi lên bốn phía, nói





bọn nhà giàu liên thủ lũng đoạn lương thực huyện Phú Lương, muốn tờ đó tạo cục diện thiếu lương, tiền thu mua ruộng dân với giá cực thấp!

Bách tính Phú Dương tất nhiên tức giận không thôi, với người có sản nghiệp mà nói, chút diện sản này chính là mệnh căn, có người lại muôn dùng thủ đoạn ti tiện ****. Chưa tới lúc sơn cùng thủy tận, tất nhiên không cách nào chấp nhận. Người không có sẵn nghiệp càng tức giận, bởi vì người có sản nghiệp dù gì còn có thể bán ruộng nhà đội lương thực, còn những người không có để bán như bọn họ phải làm sao, chết đói à?

Đầu đường cuối ngõ nghị luận nổi lên bốn phía, bọn thân hào nông thôn tức giận tới mức giậm chân, nói đây là có người ác ý bịa đặt! Cũng muốn quan phủ truy xét là ai tạo tin đồn. Lại chi trời thề thốt, tuyệt sẽ không chủ động mua một phần ruộng của các hương thân!

Bách tỉnh Phú Dương vừa thở phào nhẹ nhõm, lại có người đứng ra vạch trần, lời thế này với bọn nhà giàu không có chút gánh nặng nào, bởi vì sau khi nạn đói chân chính nổ ra, đều là lão bách tính cầm kể đất tới cửa, khẩn cầu nhà giàu mua đất, các lão gia ai cũng sẽ không làm chuyện không có nhân phầm bức người bán này.

Lão bách tính bán tín bán nghi, nói cái gì cũng có. Lời đồn đại rốt cuộc truyền tới trong tai Ngụy tri huyện, kết quả chính là trên tường chữ bát ngoài nha môn, dán bổ cáo bởi vì sự vụ cứu trợ thiên tai bận rộn, Hộ phòng tạm dừng sang tên điền sản dân gian!

Thấy quan phủ còn muốn từ mặt thủ tục kẹt giao dịch điền sản, bọn thân hào nông thôn cười lạnh không thôi, nhưng điều này vẫn không anh hưởng đến bọn họ. Thật ra có lượng lớn người dân giao dịch điền sản, bởi vì ngại quan phủ thu phí quá đen, nên sẽ không đi Hộ phòng sang tên, chỉ là lén đạt thành hiện nghị là xong việc. Đây tuy sẽ thường xuyên dẫn tới tranh cãi, nhưng bọn nhà giàu không phải là phe chịu thiệt.

Có điều bạn thân hào nông thôn tâm tư lạnh lùng nhìn diễn, đảo mắt đã không còn sót lại chút gì, bởi vì trên tường chữ bát của huyện nha, rất nhanh dán ra một phần bố cáo khác - quan phu Phú Dương quyết định bán ra một vạn mẫu ruộng bậc thang khai khẩn trong huyện!

Bọn nhà giàu sở đi hết sức chú ý, một là bọn họ đã sớm thèm nhỏ dài những ruộng bậc thang kia, hai là số lượng ruộng bậc thang không đúng. Theo bọn họ biết, trước mắt chi khai khẩn chưa tới hai ngàn mẫu,

đâu ra một vạn mẫu?

Vì vậy đều hướng Điểm lại Hộ phòng Ngô Vi chứng thực, biết được bán ra là đúng, sẽ bán ra một vạn mẫu cũng là thật. Chỉ là trong một vạn mẫu này chia hai loại, một loại đã hoàn công, một loại khác là chưa hoàn công thậm chí chưa khởi công..

Ngô Vi từ bản về công phòng mang tới cho bọn họ xem, quả nhiên có mảng lớn khu vực trong quy hoạch, trên đó dùng chữ khải cực nhỏ viết thời gian hoàn thành "Giữa tháng ba", "Cuối tháng ba", "Đầu tháng tư", "Giữa tháng tư, "Cuối tháng tư...

“Ruộng bậc thang còn chưa khai khẩn xong đã có thể lấy ra bán

sao?"

Bạn thân hào nông thôn vẫn lần đầu nghe.

"Đây gọi là bán trước".

Ngô Vi giải thích:

"Chính là quan phủ đem ruộng bậc thang đang trong kiến thiết, dùng giá hiện giờ, bán trước cho người mua tương lai. Người mua tương lai sẽ trả tiền đặt cọc làm chi phí".

"Sao chúng ta phải mua ruộng chưa hoàn công?"

Bạn thân hào nông thôn hỏi.

“Bởi vì đến lúc đó thì không phải giá này nữa".

Ngô Vi thản nhiên nói:

“Chư vị nên biết, bổn huyện đã đến Hồ Quảng mua lương, ngắn thì mấy ngày, lâu là nửa tháng, sắp quay về rồi".

“Sao nghe nói, thuyền lương của Tư Mã tiên sinh mua lương, bị giữ lại ở Hứa Thự Quan rồi mà?"




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch