Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 208: Tô Châu (2)

Chương 208: Tô Châu (2)


Con thuyền đậu bến Cô Tô, nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn Son.

Trong đêm hai ngày sau, Virang Hiếu cùng Lâm Thanh Nhi đã tới bến đò Phong Kiều ngoài thành Tô Châu. Sáng sớm hôm sau, liền dẫn nàng vào thành đi tìm anh vợ của mình Lâm Vinh Hung.

Căn cứ vào địa chỉ trong thư Lâm Vinh Hưng cho biết, Vương Hiền hỏi thăm dọc đường, đã tìm được nhà họ Lâm sống trên đường Sơn Đường. Nhà họ Lãm hôm nay gia cănh sa sút, ở trong tiểu viện hai tầng sâu hút trên đường Sơn Đường, cửa nhỏ nhà nghèo, nhìn không ra thừa điểm bóng dáng nhà giàu số một Phú Dương năm đó.

Có điều Điền Thất thúc trung thành tận tâm vẫn còn ở lại, nghe thấy có người gõ cửa, mở cửa thấy tiểu thư nhà mình, ngân ngân trước mắt

giờ ở cửa. Điền Thất nhất thời kinh ngạc du mắt không thôi, đợi sau khi nhìn thấy tiểu tử thúi Vương Hiền kia, mới xác định mình không phải là đang nằm mơ, mừng rỡ kêu to lên:

"Thiếu gia mau ra đây, xem xem ai đến này!"

Lâm Vinh Hưng nghe tiếng ra ngoài xem thử, thay đúng là muội muội minh quay về, nhất thời vui mừng rơi nước mắt:

"Thanh nhi, vị huynh rất nhở muội".

Lâm Thanh Nhi cùng nước mắt như mưa liên tục nói:

"Đại ca, ta cũng nhớ huynh và mẹ. Mẹ đâu?"

"Mẹ ở trong nhà nghỉ ngơi, hôm nay có chút khó chịu trong người, gặp lại muội nhất định sẽ vui mừng.

Lâm Vinh Hưng vội vàng dẫn muội muội vào trong nhà, đi vài bước mới nhở tới Vương Hiền, vội vàng ôm quyên nói với hắn:

"Nhị Lang cũng tới, Vương ân công cùng Vương đại hương quý thể có khỏe không?"

"Rất tốt, rất tốt." Vương Hiền cười nói: "Đại ca không cần để ý tới ta, các người đoàn tụ là được." Nói xong vỗ cánh tay Điển Thất nói: "Điền Thất thúc bồi ta là được rồi."

"Sao lại nói như vậy, vào trong hành lễ với gia mẫu trước đã."



Lâm Vinh Hưng rốt cuộc xem hắn như muội phu, dẫn Vương Hiền Vào nhà chính hậu viện, liên ngửi thấy mùi thảo dược nồng đậm.

Trong nhà chính, Lâm Thanh Nhi đi vào trước một bước, trong phòng truyền n âm thanh hai mẹ con ôm nhau khóc lóc.

Đợi cho tiếng khóc dẫn dần dừng lại, Vương Hiền mới đi vào hành lễ với Lâm lão phu nhân. Lâm lão phu nhân mặc dù không thích Vương Hiền. Nhưng bởi vì khuê nữ của mình, cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt với hắn nữa, khách khi hỏi hãn vài câu, lại hỏi cha mẹ hăn.

Thấy Vương Hiền đổi đáp rất là khéo léo, lại nhìn khuôn mặt thanh tủ của hắn, mặt mày đoan chính, đã dần dần rũ bỏ bộ dạng vô lại, lão thái thải không khỏi thâm kiêu ngạo nhủ, quả nhiên là gắn đèn thì rạng tiểu tử này ở cùng với khuê nữ của ta, cũng ra dáng người rồi.

Cho dù như thế nào, thái độ của lão phu nhân đối với Vương Hiền dần dần chuyển biến tốt đẹp, lại nói vài câu, Vương Hiền cáo lui ra ngoài, để hai mẹ con cùng nhau trò chuyện.

Lâm Vinh Hưng cũng cùng ra ngoài, Điền Thất thủc rót trà cho Vương Hiền, cười nói:

"Nghe nói tiểu tử ngươi bây giờ phát đạt rồi."

Suất Huy và Nhị Hắc đương nhiên cũng tới theo, bọn họ cùng Điền Thật thúc cũng coi như chiến hữu, gặp mặt dĩ nhiên phải bốc phét Vươ11g Hiển, để đạt được mục đích bốc phét bản thân,

"Đâu có đâu có, tiểu lại nhỏ bé mà thôi."

Vương Hiền cười nói: "Có điều ở trong mắt lão ca ngươi, chắc hẳn cũng xem như khá lắm."

"Ha ha ha..."

Điền Thất thúc cất tiếng cười to nói:

"Khả lắm thế kia, lại tay không đến thăm nhạc mẫu, ta xem cũng chẳng có gì giỏi giang cả."

"ồ..."

Vương Hiền không khỏi ngượng ngùng nói:

"Thật ra lần này tới Tô Châu là có việc gấp, đi vội quá không kịp chuẩn bị lễ vật. Tối hôm qua đến Tô Châu, sáng nay cửa tiệm còn chưa

mở cửa."

"Khụ khụ..."

Lâm Vinh Hưng biết hai người bọn họ giao tỉnh không phải là nông cạn, nhưng mình phải nghiêm chỉnh bèn nói:

"Nhị Lang có thể tới ta cũng lão nương đã vui mừng lắm rồi, xa xôi thể kia mang quà cáp gi chứ." "Ha ha ha, ta nói đùa thôi."





Điền Thất hỏi:

"Nha môn có việc gì gấp sao?"

"Phải."

Vương Hiền khẽ gật đầu, liền đem chuyện thuyền lương trong huyện bị giam ở Hứa Thự Quan, người cũng bị bắt, nói cho hai người nghe.

"Có chuyện vậy sao. ."

Lâm Vinh Hung mặc dù không ở Phú Dương nhưng vẫn là tú tài của Phú Dương, nghe vậy không khỏi lo lắng nói:

"Vốn tưởng rằng Phú Dương không gặp thiên tai, còn đang vui mừng cho các ngươi, không ngờ được cũng bị liên lụy theo. Vậy thì phải giải quyết như thế nào?"

"Các ngươi bây giờ quen thuộc Tô Châu chứ?"

Vương Hiền hỏi:

"Ta vừa mới đến, hai mắt mù mờ."

"Coi như quen thuộc."

Điền Thất nói:

"Ta không có chuyện cũng thường xuyên ra ngoài đi vài vòng."

"Đại ca, hai ngày này cho ta mượn Điền Thất thúc."

Vương Hiền liền nói với Lâm Vinh Hưng

"Ta cần người của mình làm dẫn đường."

"Đương nhiên không có vấn đề."

Lâm Vinh Hưng lo lắng nói:

"Nhưng chúng ta ở Tổ Châu cũng không quen biết người nào, không thể giúp được bao nhiêu cả."

"Cái này không sao."

Vương Hiền cười nói:

"Trên người ta có thể nghiệt đài đại nhân và phiên đài đại nhân đích thân viết, nha môn Diêm Tư chắc hẳn sẽ dốc chút tình mọn."

"Vậy là tốt rồi."

Nghe nói có Bố Chính Sử và Án Sát Sử trợ giúp. Lâm Vinh Hưng trong bụng đã quyết định nói:

"Thật thúc, người mang Nhị Lang đi đến nha môn Diệm Tư đi."

"Không đi nha môn Diêm Tư."

Vương Hiền lại lắc đầu nói:

"Đi phủ nha phủ Tô Châu trước, ta phải gặp được đám người Tư Mã tiên sinh trước đã."

"Được."

Điền Thất khẽ gật đầu, đi vào thay quần áo có thể diện một chút, ra ngoài nói:

"Chúng ta đi thôi."

Lâm tú tài cũng muốn cùng đi với Vương Hiền, lại bị hắn cự tuyệt nói:

"Đây cũng không phải đi đánh nhau, nhiều người cũng vô dụng, đại ca vẫn nên ở trong nhà trò chuyện cùng lão phu nhân, Lâm tỷ tỷ đi."

"Cũng phải."

Lâm tủ mới cười khổ nói:

"Trong trăm người thì kẻ vô dụng nhất là thư sinh, ta ngoại trừ tăng thêm phiên cũng không biết làm gì".

Hắn mặc dù thân thể dần dần hồi phục, nhưng vẫn cứ vai không thể khiêng, tay không thể xách, miễn cưỡng có thể tự lo liệu mà thôi. Trong nhà trong trong ngoài ngoài, toàn bộ nhớ Điền Thất thúc và vợ hắn lo liệu, Lâm tú tài không giúp đỡ được cái gì, còn phải dựa vào người khác săn sóc, khó tránh khỏi khí phách suy sụp.

"Đại ca chở nói vậy, chúng ta đều trông cậy vào người tên để bảng vàng, cả nhà thơm lây nhờ người đó."

Vương Hiền cười an ủi:

"Những việc vặt vãnh này, hãy để lại cho đám người thô kệch tân thường chúng ta đi làm thôi."

"Ngươi không tầm thường."

Lâm tú tài nghiêm mặt nói:

"Hội thơ Tây Hồ tiết Thượng Nguyên người đoạt giải nhất, đã truyền đến Tổ Châu rồi, hôm nay có ai không biết Hàng Châu ta có một nhà lại tên là Vương Trọng Đức cơ chứ."U0

"Áp lực ăn ngon không con

Vợng Hiền mỉm cười không bận tâm, tán dương của hắn với người đọc sách, lộ 1 4y càng pha cảm, mim cười với Lâm tú tài liệu chung đám người Điện Thắt đi ra khỏi cửa.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch