Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 22: Cha (2)

Chương 22: Cha (2)


Ba người vào đám cỏ lau, mới thấy bên trong có hang động khác. Bọn diêm định gặt trong ao ra một mảnh đất trống, trải lên cỏ lau thật dày, lại dựng lên một cái lều, chính là để nghỉ ngơi che gió tránh mưa,



Vương Hiền nhìn thấy trong lều ở vị trí tốt nhất, bày một cái bài thấp, phía trên có mấy bát sứ, trong bát cỏ đậu hồi hương, trộn rong biển, tắm ngâm, cả ướp, còn có một đàn rượu vàng. Nhìn chiếc đũa chung rượu bốn phía, quân bài xương cá, hiển nhiên cha vừa tống rượu đánh bài với người ta...

Vương Hiền lúc này liên hết chỗ nói rồi, trước khi đến, hắn từng tưởng tượng qua các loại tình huống bị thâm của cha, đã làm tốt chuẩn bị thê thảm không nỡ nhìn. Còn đang rối rắm vì việc rốt cuộc có nền rơi lệ, là nước mắt rồng lòng không tiếng động hay là lên tiếng khóc lớn không, nhưng giờ phút này lại há to miệng không khép lại được, xin hỏi, ngươi đây là đang lao động cải tạo, hay là đang nghỉ phép?

Vương lão cha có chút xấu hổ, con trai là thân bệnh đến thăm minh, nhưng mình lại ở đây uống rượu đánh bài, quả thật không quá giống lời nói, đành phải cười ha ha nói:

"Mua vui trong khổ, mua vui trong khổ đi".

Nói xong cõng con trai, nói với một thuộc hạ:

"Mau chuẩn bị hại đồ ăn nóng, cùng Tiền gia và Điều huynh đệ uống mây chung".

Lúc hắn vào trên người mang theo tiền, lại có bằng hữu bán nhân tình lúc làm tư lại ở Hinh Thư, nên vừa tôi đã làm bếp trưởng, cơ bản không xuống ruộng phơi nắng.

Có điều hắn biết làm người trên dưới hợp tỉnh, cũng không ai đặc biệt khó chịu.

Mọi người biết rõ, con trai của Vương Đầu bảo người công đến tim hắn, chắc chắn không phải vì đưa quần áo mùa đông, tất nhiên có chuyện gì muốn nói, liền chỉ để ý uống rượu, để lai cha con hãi đến nơi Xa xa nói chuyện.

Vương lão cha cõng Vương Hiền đi tới chỗ bờ biển không người, sau nửa ngày mới thấp giọng hỏi:

"Con sao biến thành như vậy?"

Vương lão cha mỗi tháng đều nhận được thư nhà bảo bình an, nhưng chuyện con trai thiếu chút nữa bị đánh chết, trong nhà nợ nần chong chất, con dâu chạy về nhà mẹ đẻ đều hoàn toàn không biết gì cả.

Vương Hiền kể qua loa chuyện phát sinh, thấp giọng nói:

"Mẹ có thể là cảm thấy, cha ở đây chịu cường bức lao động, không giúp đỡ được cái gì, chỉ có thể lo lăng vô ích, cho nên không nói".

"Haizzz ."

Vương lão cha thở dài, hắn biết con trai vừa rồi, vì sao là bộ mặt như vây.

Vương Hiện một đường trầm mặc, đi tới bờ biển, tìm tăng đá lớn để hắn ngồi xuống. Vương lão cha chậm rãi ưỡn người dậy, lại cảm thản nói:

"Mẹ ngươi nhìn thì khôn khéo, thực tế là một kẻ đần. Nếu nàng nói cho ta biết, ông đây luôn có thể có tiền cho nàng".

Nói xong liếc Vương Hiền một cái, trong ánh mắt hiện lên một tỉa tàn nhân nói:

"Là ai ăn gan bảo, dám động con trai của ta?"

Nước mắt thiếu chút nữa trào ra, trong lòng tự nhủ, trách không được tên tiểu tử như Vương Nhị, nằm mộng cũng muốn cha về nhà. Cảm giác có cha, thật sự quá tốt.

"Nói!"

Cha thúc giục nói.

"Không biết, là sáu người huyện khác cao lớn vạm vỡ".

Vương Hiền nói khẽ:

"Nhưng hắn là có quan hệ với nhà họ Triệu".

Nghe được hai chữ Nhà họ Triệu, hàn quang trong mắt Vương lao cha bắn ra gấp mười lần, hai nắm đấm năm đến vang lên khanh khách, thật lâu sau mới thở phào một hơi, hỏi:

"Nhà họ Triệu vì sao phải đưa người vào chỗ chet?"

"Bởi vì..."

Vương Hiền cúi đầu nói: "Hai nhi tìm người viết đơn kiện, muốn giải oan cho cha... Ai ai!".

Lời còn chưa dứt, trên đầu đã bị đánh một quyền, đau đến nước mắt hãn đều rơi xuống, vội vàng hai tay ôm đầu.

"Tiểu tử thủi khốn kiếp, cũng không nhìn xem mình ăn mấy chén cơm khô, còn muốn học người ta lật lại bản ản!"

Cha tức giận đến râu đựng thẳng lên:

"Nếu không phải là thấy mày bệnh, ông đây không bỏ mảy thành tâm





khối à!"



"Cha, Trần tri huyện cha hắn đã bị hạ ngục chết. Vương Hiền ôm đầu nói: 2 "Lâm Vinh Hưng tới mùa thu cũng bị vấn trảm".

"Haizz..."

Cha nhất thời chăn năn. Vương Hiền đoán không sai chút nào, năm đó hạn chịu đại hình cũng muốn bảo vệ Trần tri huyện, chính là trông cậy vẫo cha của Trần tri huyện, vị Tà Đô Ngự Sử Trần Anh hung danh hiển hách, vang dội cổ kim kia, có thể vừa cứu con trai, vừa kéo minh lên. Lựa chọn này không sai chút nào, nhưng mà Trần Anh này vừa rơi đài, bản thân liên thành trò cười..

Cái gọi là "Tạo hóa ra người tài ba, không ngoài như vậy.

"Cha, ngươi là bị oan".

Vương Hiền nói khẽ.

"Nói nhảm".

Cha bĩu môi nói.

"Ta chưa bao giờ thu tiền nghiệp chướng, chính là sợ bảo ứng ở trên người chúng mày".

"Lâm tú tài cũng là bị oan".

Vương Hiền lại nói,

"Ừm".



Đến mức này, cha cũng không thể không nói:

"Chỉ bộ dạng kia mà đòi giết người, ngay cả con gà hắn cũng không giết được".

"Nữ thị kia căn bản không phải là vợ hã, mà là bị một người nhà giàu ở thượng du giết chết!"

Vương Hiền nói tiếp.

"ồ..."

Cha mặt hiện về kinh nghi nói:

"Làm sao mày biết?"

"Đại Minh ta đã dẫn nhập hộ khẩu, trong giáp bảo vệ lẫn nhau, gia đình nhỏ mất tích nhân khẩu, căn bản không giấu được, phụ thân điều tra nghe ngóng lâu như vậy, cũng không có tin tức, chứng tỏ người chết nhất định là ở trong nhà cao cửa rộng".

"Mày còn biết cái gì nữa?"

Cha không khỏi một lần nữa đánh giá lại Vương Hiền, đây còn là con trai mình sao?

"Con còn biết hung thủ này, là để tránh tra lên trên đầu của hắn, mới âm thầm bức hiếp nhà họ Triệu kiện lên cấp trên, bởi vì hắn biết, Hà quan có cửu oán với Trần tri huyện, chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ chỉnh chết hắn!"

"Đúng!"

Cha vỗ đùi nhi tử nói:



"Quy tổn tử (Quy tôn tử cháu nội con rùa) chính là có chủ ý này!"

Nói xong thở dài nói:

"Biết thì có ích gì người ta dùng là dương mu, đã là chuyện ván đã đóng thuyền".

Vương Hiền đau đến nhe răng nhếch miệng nói: "Nhưng vợ Lâm Vinh Hưng hắn rất có thể còn chưa chết!"

"Cái gì?"

Cha lại cả kinh nói:

"Làm sao có thể?"

"Rất có khả năng..."

Vương Hiền trầm giọng nói:

"Ta nghe nói, Triệu Mỹ Nương kia là một đại mỹ nhân nổi tiếng xa gần".

"Đẹp thì đẹp chứ, có điều rất lẳng lơ, nếu không Lâm tú tài cũng sẽ không đánh ả".

Cha tấm tắc nói,

"Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng ả đã chết, hơn nữa vụ án đã kết thúc, sau vụ này hung thủ có lý do gì để giết 4 chứ?"

Vương Hiền ung dung nói:

"Trong nhà chết một mạng người, nếu hắn có thể giấu được, người sống đương nhiên cũng có thể giấu được, chẳng qua ở trong nhà nhiều thêm một người thôi..."




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch