Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 225: Khó khăn (1)

Chương 225: Khó khăn (1)


Huyện Phú Dương, kho Vinh Phong.

Ở dưới sự bổi tiếp của Đỗ Tử Đăng cùng Ngô Vi, Tưởng huyện thửa cùng Điêu chủ bộ đứng ở trong kho lương tên Giáp.

Trong kho còn có một nửa gạo, nhưng đây cũng là lương thực nửa kho cuối cùng của kho Vĩnh Phong

"Gạo này có thể dùng trong một ngày sao?"

Tưởng huyện thửa cau mày nói.

“Dựa theo căn dặn của Đại lão gia, giảm phân nửa hạn ngạch của mỗi người".

Khuôn mặt Đỗ Tử Đằng sầu khổ nói:

“Cho nên miễn cưỡng đủ".

“Vậy ngày mai thì sao?"

Tưởng huyện thừa hỏi.

“Chỉ có thể ăn một trăm sáu bảy mươi cân này ta đây."

Đỗ Tử Đằng vô kể khả thi nói. Thể trọng này ở triều Minh tuyệt đối là cực mập, xem ra lúc nào người quản kho cũng đều không đói.

“Còn chưa đủ nhét kẽ răng ấy".

Tưởng huyện thừa hừ một tiếng, chuyển hướng Ngô Vi nói:

"Bên ngươi kéo dài nữa, lão bách tính sẽ đói bụng".

“Ty chức cũng không muốn như vậy".

Ngô Vi vẻ mặt đau khổ nói:



“Nhưng mà Đại lão gia chế ta bán rẻ, bọn nhà giàu lại không chịu tăng giá, hai bên căng thẳng, tiểu tốt làm việc như ta biết làm sao?"

“Chẳng lẽ không thỏa đảm được chút nào?



Tưởng huyện thừa hỏi.

"Đám đã hoàn công kia, miễn cưỡng bàn xong rồi, bốn thạch năm một mâu".

Ngô Vi nói:

"Chia ra ở trong hơn bảy nghin chưa hoàn công, Đại lão gia kiên trì một giá, nói đã bán vải, không thể rẻ càng rẻ hơn. Hơn nữa phải là thanh toán tiền một lần, không thể giao tiền đặt cọc trước".

“Vậy khác nhau sẽ khá lớn..."

Tưởng huyện thừa thở dài nói:

“Ít nhất cử bàn xong giao hàng đi đã chứ? Trời đất bao la ăn cơm đứng đầu, không thể để cho lào bách tính đói bụng được!"

"Bọn nhà giàu không đáp ứng, nói quan phủ lúc trước bảo, một mẫu hoản cộng thêm bổn mẫu chưa hoàn công, nhất định phải thỏa đàn toàn bộ, mới bằng lòng giao hàng".

Ngô Vi về mặt buồn bực nói.

“Đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hỏi của". Tưởng huyện thừa tức giận nói:

"Lấy cạn lương thực để uy hiếp quan phủ đi vào khuôn khổ!"

“Cũng không thể nói như vậy..."

Điều chủ bộ một mực không nói chuyện, lúc này mở miệng nói:

“Lương thực nhà giàu cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, hiện giờ mùa màng thiên tai, gạo quý hơn vàng, người không ra giá cao, dựa vào cái gì bảo người ta ra lương thực?"

Dừng một lúc nói:

“Hơn nữa, bọn họ cũng không mở sân cháo sao?"

“Đừng nhắc tới sân cháo của bọn họ nữa".

Đỗ Tử Đằng phun nói.

"Nước cho đến độ có thể làm gương soi, trong một chén có mười hạt gạo đã không tệ rồi".

"Nói phét à?"







Ngô Vi cười lạnh nói:

“Thế nào cũng có... hai mươi mấy hạt".

Nghe hai người bọn họ than lên thở xuống. Điều chú bộ biết bọn họ ngại mông mình ngồi sai chỗ, nhưng lần này hắn đúng lý hợp tình, hừ

một tiếng nói:

“Người ta mở sân cháo là việc thiện, các ngươi bớt đồn thổi đi, nếu không phải Đại lão gia thể hiện phải lấy việc giúp đỡ nạn dân làm trọng, bách tính Phú Dương chúng ta há đến nỗi ăn trấu nuốt rau à?"

"Đúng thật".

Ở trong chuyện này, Tưởng huyện thừa ngược lại có cái nhìn nhất trí với Điều chủ bộ:

"Huyện khác đều bảo đảm cho bách tính bỗn huyện trước, ta nghe nói mấy huyện Thuận An, Kiến Đức, ngay từ đầu, cũng chỉ giữa trưa mỗi ngày phát cháo một lần, bất luận giá trẻ, mỗi người một chén, không đói chết là được".

Nói xong buồn bực xoa xoa mặt nói:

tật nói:



"Nào giống như Đại lão gia chủng ta, chỉ cần chịu làm việc, thì sẽ quản cả nhà no bụng..."

“Cho nên người ta vẫn có thể kiên trì, huyện chúng ta lại sắp cạn lương thực".

Điều chủ bộ nói tiếp:

"Ở trong mười mấy huyện tiếp thu nạn dân, Phú Dương chúng ta là nơi cạn lương thực đầu tiên?".

"Vẫn chưa cạn".



Ngô Vi nhỏ giọng cường điệu.

“Ngươi câm miệng”.

Điều chi bộ đã nhịn hắn lâu lắm rồi! Kể từ khi Vương Hiền thành thủ lĩnh Hộ phòng, ngành vốn nên thuộc về chủ bộ quần này, đã hoàn toàn không đếm xỉa lão gia ba nha hắn. Cho dù Vương Hiền không ở Phú Dương trong khoảng thời gian này, Ngô Vi cũng trực tiếp báo cáo với Ngụy tri huyện, căn bản không để hắn vào trong mắt!

"Đầu óc Đại lão gia bị quỷ mê, chính là người cùng Vương Nhị rót thuốc mê!".

“Được rồi".

Tưởng huyện thửa khuyên Điều chủ bộ nói: "Trước mắt nên đồng tâm hiệp lực, không nên gây nội chiến". “Ta không phải là muốn nội chiến".

Điều chủ bộ vẫn kích động nói:

"Là muốn để Trị huyển đại nhân hiểu rõ, không thể lại để tiểu nhân bên cạnh định đoạt. Phải mau hợp tác với nhà giàu, giải quyết khâu phân lương thực của bách tính, nếu không sẽ xảy ra đại sự!"

"Ừm".

Trởng huyện thừa tràn đầy cảm xúc gật đầu. Kể từ sau khi Mã điển sử bị điều tạm vào trong phú, trị an hinh ngục trong huyện đã thuộc về Tưởng huyện thừa phụ trách, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, kể từ khi trong huyện nghe đồn thiếu lương, nhất là quan phủ giảm hạn ngạch khẩu phần lương thực phân nửa, oán khí của bách tính bản địa với nạn dân từ ngoài tới đã nhanh chóng tăng lên. Đủ loại vụ án khiêu khích, đánh đập nạn dân mỗi ngày đều tầng tầng lớp lớp, thậm chí còn chết mấy người, điều này làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn.

“Tí nữa buổi trưa Tri huyền đại nhân trở về, ta và người cùng đi tìm hắn, khuyến hắn nhượng bộ với nhà giàu".

“Sớm nên như thế!".

Điều chủ bộ mừng rỡ nói.

Thiêm Áp phòng huyện nha. Nguy trì huyện cách hai ngày sẽ trở về nửa ngày, tiện xử lý công vụ tích góp từng tí một, xế chiều hôm thay, vừa vặn chính là thời gian hắn làm việc. Còn chưa xử lý mấy vụ công

“Mơ tưởng!"

Nghe xong khuyên bảo của hai người, phản ứng của Ngụy tri huyện mãnh liệt như cũ.

thyon “Bổn huyện tốn tiền lương hàng vạn, hơn vạn dân phu tận tân khổ khổ, mồ hôi và máu chảy ra, không thể để những thân hào cự thất kia chiêm tiện nghi được!".




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch