Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 237: Dân tâm hướng về (1)

Chương 237: Dân tâm hướng về (1)


Cùng với bọn người Vương Hiền, Ngụy Tri huyện đi tới cửa nha môn, ghế thật, đồng nghìn nghịt chen vai thích cánh tất cả đều là người.

Vừa thấy được Đại lão gia đi ra ngoài, tiếng người huyên náo ồn ào trên Nha Tiên Phổ lại lớn thêm gấp mười lần.

“Đại lão gia, thật sự là có rất nhiều lượng thuyền ít ngày nữa sẽ tới

sao?"

“Trong huyện bán một lượng bạc một thạch là thật sao?"

“Thực sự là bán ra khắp nơi sao?"

“Dân bị nạn như chúng ta cũng có thể mua chứ?"

Hơn ngàn người đồng thời đặt câu hỏi, tiếng người giống như thủy triều, vọt tới Ngụy Tri huyện, làm cho hắn một câu cùng nghe không rõ, đành phải không thể làm gì khác hơn là đưa tayý bảo bách tính yên tĩnh.

Một hồi lâu, trên đường cái mới không còn huyên náo ầm ĩ nữa.

Chỉ thấy Ngụy Tri huyện, đứng ở trên bậc thang trước nha môn, một tay chống nạnh, một tay giơ lên cao, dùng thanh âm lớn nhất nói:

“Chư vị phụ lão, bổn huyện đã bố cáo há có thể là nói giỡn sao?”Từng chữ từng câu trên bố cáo đều là sự thật!"

Thở một ngụm lây hơi, nói tiếp:

“Nếu các ngươi không thấy rõ bố cáo, bồn huyện sẽ lại một lần nữa ở đây trịnh trọng tuyên bố, vì để cho bách tính Phú Dương ta thuận lợi trải qua nạn đói vào mùa xuân, bồn huyện từ Hồ Quảng mua về ba vạn năm nghìn thạch gạo, từ nay trở đi, trễ nhất là ngày kia, lương thực sẽ vận chuyển về bổn huyện. Vì để cho bách tính Phú Dương ta, không phải bị bóc lột vì giá lương thực cao, bồn huyện quyết định định giá lương thực là một lượng một thạch, cung ứng rộng rãi!"

“Thật tốt quá! Ô! Ô! Ô!"

Tiếng hoan hô của lão bách tính vang vọng tới tận mây xanh, từng câu từng chữ đều thấm vào đám người Lý Gia, khiến đám nhà giàu kia sợ đến mặt không còn chút máu. Bọn họ đều có chút hiểu rõ, lòng của bách tính Phú Dương đã không còn thuộc về bọn họ...

Ngụy Tri huyện lại giơ tay lên, hiệu quả so với trước càng tốt hơn gấp mười lần, trên đường cái nhất thời lặng ngắt như tờ, đều chờ đợi nghe thanh thiên Đại lão gia nói chuyện.

“Trước kia, huyện Phú Dương ta. "Tám phần là núi, còn lại một nửa là sông một nửa là ruộng", số lượng người cày ruộng cực nhỏ. Bách tính không thể không chịu giá gạo cao của các huyện khác, rẻ nhất cũng phải một lượng một thạch. Lúc giá lương thực cao, đừng nói là ở tỉnh Chiết Giang, hay là ở triều Đại Minh, cũng chỉ có duy nhất một phần!"

Ngụy Tri huyện tình cảm tràn đầy nói:

“Bách tính Phủ Dương ta thông minh cần lao, thu nhập của mỗi nhà cho dù ở Chiết Giang, cũng là cầm cờ đi trước! Nhưng tại sao cuộc sống của mọi người, so với những huyện bên cạnh lại vất vả cực khổ hơn chứ? Nguyên nhân chính là vì giá lương thực ở đây!"

. Bởi vì giá lương thực cao quá, không chỉ khiến người phải dùng số tiền gấp đôi người khác để lấp đầy bụng, mà còn có thể dẫn theo giá cả của những hàng hóa khác cũng tăng theo. Cho nên ở Phú Dương chúng ta, cái gì cũng đều so với nơi khác đắt hơn, một ít tiền chư vị kiếm được nhiều hơn so với người ta, cứ như vậy bị giá hàng cao nuốt lấy!"

Nghe xong Ngụy Tri huyện giải thích, bách tính Phú Dương bừng tinh đại ngộ, trách không được, trách không được, hóa ra nguyên nhân là như thế!

“Bốn huyện từ lúc nhận chức đến nay, vẫn luôn tận sức giải quyết





cho được gông cùm xiềng xiếc về vấn đề khó khăn dân sinh này."

Ngụy Tri huyện tiếp tục khoe khoang nói:

“Về sau có tư lại Vương Hiền hộ phòng hiện trợ, rốt cuộc thăm dò được mạch tượng đã tìm được phương thuốc. Vì thế năm trước đã thử nghiệm liên lạc với bên Hồ Quảng, trải qua cố gắng không ngừng, rốt cuộc cùng với bọn họ thành lập hợp tác lâu dài. Hợp đồng hai bên quy định, bên Hồ Quang mỗi tháng cung cấp gạo cho bốn huyện ít nhất phải hai vạn thạch, tiếp tục không ngừng phát triển!"

Dừng một lát, hắn dùng hết sức, gằn từng chữ:

“Từ nay về sau, chúng ta cũng có thể mua được năm trăm vẫn một thạch gạo! Những ngày chúng ta phải chịu lương thực giá cao đã một đi không trở lại!"

"Oa!"

"Oa!"

"Oa!"

"Oa!"

Bách tính Phú Dương mừng rỡ như điên, không biết lấy gì để biểu đạt lòng cảm kích với Ngụy Tri huyện, chỉ có thể đồng loạt quỳ xuống dập đầu, mở miệng một tiếng”Thanh thiên Đại lão gia"!

Vương Hiền cùng với Ngô Vi cười mim đứng xem, Ngô tiểu bàng tử kích động hô lớn:

“Từ giờ khắc này, dân tâm của Phú Dương, đều thuộc về Đại lão gia, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, bách tính Phú Dương sẽ vì hắn vượt qua núi đao biển lửa!!"

Vương Hiền cười gật gật đầu.

"Không phải là vậy chứ."

“Chư vị xin mau mau đứng lên, đừng làm bồn quan tổn thọ."

Ngụy tri huyện cũng cảm động đến rơi lệ, nâng dậy một đám bách tính trước mặt, nhưng mà vẫn còn kiêu ngạo nói:

“Bây giờ các ngươi biết rõ, trong lòng bổn quan, rốt cuộc có các ngươi hay không rồi chứ!"

Một câu này nói ra làm bách tính vừa xấu hổ vừa hỗ thẹn. Lúc trước bọn họ vẫn luôn cảm thấy, Ngụy Tri huyện chỉ coi trọng dân bị nạn, lại không đếm xỉa đến con dân bọn họ. Điều này làm cho lão bách tính có loại oán niệm con ruột không bằng con nuôi. Cho dù Ngụy Tri huyện vì bọn họ mà bán ruộng của quan, cũng có thật nhiều người không cảm kích, cho là hắn bị bắt ép nên bất đắc dĩ như vậy mà thôi.

Cho tới giờ khắc này, bách tính Phú Dương rốt cuộc mới hiểu rõ, bọn họ quả thật là đã hiểu lầm Đại lão gia rồi, Ngụy Tri huyện kỳ thật vẫn luôn khổ tâm thay bọn họ làm giàu, bọn họ ở trong phúc mà lại không biết hưởng phúc, ngược lại còn đã thương tấm lòng của hắn! Đúng là không đáng làm con người mà!

Đi qua mưa gió mới thấy được cầu vồng, sau khi giải quyết hết hiểu lầm thường có thể làm tình cảm càng thêm sâu sắc, trong lòng bách tính đối với Ngụy Tri huyện đan xen hỗn hợp giữa cảm kích và áy náy, cuối củng thăng hoa thành sùng bái và mù quáng nghe theo. Bây giờ cho dù Ngụy Tri huyện nói than đá màu trắng, bọn họ nhất định cùng phụ họa nói tuyết là màu đen!

Hơn nữa căn cứ theo bản năng trốn tránh trách nhiệm mới có thể sống tốt của con người, bọn họ dùng ánh mắt khinh thường nhìn những người từng đem người bị nạn đuổi ra khỏi nhà, những tiểu tử từng bị bắt quỳ trước nha môn, hận không thể đem những tiêu từ đại nghịch bất đạo này đánh cho mặt mũi bầm dập.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch