Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 239: Thiên la địa võng (1)

Chương 239: Thiên la địa võng (1)


Hai người đang nói chuyện, bên ngoài Hồ bộ đầu đi vào bẩm báo, phần lớn bách tỉnh đã tan đi, nhưng vẫn có một nhóm người quỷ không di.

"Sao không đi?"


Ngụy tri huyện hỏi.

“Bọn họ là ngày đó quỷ bức Đại lão gia bán ruộng, còn cả đuổi nạn dân ra khỏi nhà".

Hồ bộ đầu trả lời:

“Có thể là thấy nếu đi về như vậy, sẽ bị hàng xóm láng giềng mắng chết, cho nên cầu Đại lão gia tha thứ".

"Để bọn họ quỳ là được!"

Ngụy tri huyện còn nhớ thù đó.

“Đại lão gia, nên gặp thử bọn họ đi".

Vương Hiền vội khuyên nhủ:

"Không nên bực bội với bách tính".

“Hừ..."

Ngụy tri huyện cũng là nói nhảm thôi, đã bảo người ta gọi Lý Quan tới. Chờ sau khi Lý Quan đến, mởi bảo người gọi mấy đại biểu vào.

Vẫn là mấy lão nhân gia lần trước, chỉ là về mặt tử đầy ủy khuất, biến thành đấy xấu hổ, bọn họ quỳ gối trước mặt Ngụy tri huyện, không ngừng dập đầu bồi tội, khóc nói:

“Chúng ta chó cắn Là Động Tân, không nhận ra người tốt, thật xin lối Đại lão gia..."



Nếu Ngụy tri huyện gọi bọn họ vào, tất nhiên không phải là làm bọn họ đẹp mặt. Nhưng có một vấn đề, hắn nhất định phải biết, nghiêm mặt nói:

“Bây giờ chư vị có thể nói, bọn họ là ai chứ?" "Là, là bọn Lý viên ngoại".

Lão nhân gia sẽ không giấu diếm giúp bạn nhà giàu nữa, ngược lại còn oán hận nói:

“Bọn họ không phải là người rõ ràng đợi thêm mấy ngày nữa lương thực đã tới, lại gạt chúng ta bảo rằng, thuyền lương trong huyện bị giữ lại ở Tô Châu, còn giựt giây chúng ta đuổi nạn dân ra khỏi nhà, lại bảo chúng ta đến huyện nha quỳ... Đây là sử dụng bọn ta như thương, để đâm Đại lão gia!"

Ngụy tri huyện trong lòng tự nhủ, người ta bảo các ngươi đi tìm chết, các ngươi cũng đi à? Liếc mắt nhìn Lý Quan bên cạnh, Lý hình thư đã viết xong đem ghi chép đưa cho cả đám lão nhân gia, muốn bọn họ ký tên ở trên đó,

Bọn lão nhân gia phần lớn là từng làm Lý trưởng, cơ bản biết chữ, vừa nhìn là ghi chép khẩu cung mới, vội khó xử nói:

“Có thể không ký không?"

“Không ký thi là trách nhiệm của các ngươi".

Lý Quan âm thanh lạnh lùng nói:

“Công khai cãi mệnh lệnh trong huyện, còn tụ chúng gây chuyện, đã phạm vào vương pháp, có biết không?!"

"Ta ký, ta ý.

Bọn lão nhân gia nào dám đắc tội với Ngụy tri huyện nữa, tất cả đều ký tên trên ghi chép, người không biết chữ cũng âm dâu tây.

Ngụy tri huyện lúc này mới lộ ra nụ cười thân thiết nói:

“Chư vị mau đứng dậy, các ngươi cũng là suy nghĩ vì phụ lão Phú Dương, bổn quan há có thể trách tội?"

Bọn lão nhân gia như trút được gánh nặng, luôn miệng nói không dám nữa, cũng chủ động đề xuất, mời nạn dần trở về ở, bảo đảm đối đãi bọn họ như với người nhà mình.









“Ha ha ha, tốt tốt..."

Ngụy tri huyện vui vẻ cười ha hả, trong lòng tự nhủ đúng là chiếm được quân cờ quan trọng, cả bàn đều sống lại. Đúng là quá sung sướng!

"Người tích thiện tất có may mắn, chư vị lão nhân gia tất phúc thọ liên miên!"

Bọn lão nhân gia thiên ân vạn tạ mà đi ra ngoài, xế chiều hôm đó, các nhà đã mời nạn dân về. Mặc kệ xuất phát từ áy náy cũng tốt, hay là áp lực sinh tồn suy giảm cũng được, trong cuộc sống sau đó, bách tính Phú Dương cùng nạn dân cũng không xảy ra xung đột nữa, thậm chí không ít người còn ở đến độ có tình cảm, kết thành thân gia, đương nhiên đây là nói sau.

Trong biệt nghiệp nhà họ Lý, bầu không khí lo sợ nghi hoặc bất an vẫn nồng đậm, nhưng đã đến thời khắc nguy cấp nhất, cũng không thể ngồi chờ chết. Chư vị viên ngoại không thể không cổ dựng tinh thần, thương lượng đổi sách.

“Chư vị, tỉnh Chiết Giang cũng không chỉ một huyện Phú Lương, giá lương các huyện đều cao hết đó".

Lý viên ngoại cắn răng nói:

“Không thể bán gạo ở bồn huyện, chúng ta có thể tiêu thụ ở nơi khác!"

"Bán đến huyện khác. "

Mọi người hai mắt tỏa sáng, nhưng chợt lại ảm đạm nói:

“Trên đời không có tường không lọt gió, huyện khác rất nhanh sẽ biết chuyện phát sinh ở Phú Dương giá lương chắc chắn sẽ theo tiếng mà giảm, với chúng ta càng muốn ép giá đến chết, có thể bán được hai lượng một thạch đã không tệ".

“Nắm chắc thời gian, ở trước khi tin tức truyền đi, vẫn có thể bán giá cao".

Lý Ngụ nói:

“Chúng ta bán tới huyện Thuận An, giá lương nơi đó đang nằm lượng một thạch, chúng ta bán ba lượng năm chắc không có vấn đề gì!".

"Cũng đúng".

Mọi người gật đầu nói, chỉ có thể ngựa chất chứa thành ngựa sống, thay vì bị vây khốn trong huyện, còn không bằng đi huyện khác đánh cược một lần... Bây giờ bọn họ đã không cầu kiếm lớn, chỉ cầu hồi vốn.

Vì vậy vội chia nhau hành động, chất đầy lương thực lên thuyền, đợi vào lúc canh bạ, khởi hành không chút tiếng động chạy tới Tân An giang.

Hiện giờ trăng sáng sao thưa, không có sóng, mép thuyền phá nước, phát ra tiếng ào ào rất nhỏ, gió lạnh phơ phất, đưa tới mùi thơm ngát của cỏ lau.

Vì đến Thuận An mau chóng ra tay, mấy vị viên ngoại tự mình lên thuyền. Lúc này trên một con thuyền trong đó, trong khoang thuyền ánh đèn yếu ớt, bầu không khí hết sức trầm thấp. Mây vị viên ngoại vừa uống rượu, vừa nhỏ giọng nói...

“Lần này cho dù thuận lợi, cũng không lời được. Không lời chính là bồi, chúng ta bồi là chắc chắn".

Vụ viên ngoại uống xong một chung rượu mạnh, cay đến độ nước mắt hắn đều chảy ra.

“Còn bị cười nhạo dữ như vậy".

“Đúng vậy". Mấy vị viên ngoại buồn bực gật đầu nói:

“Sớm biết quan phủ có thể mua gạo tử Hồ Quảng, đánh chết chúng ta cũng sẽ không làm như vậy".

“Thật ra ra tay sớm mấy ngày, chúng ta vẫn có thể kiếm một món lớn, nhưng mà có một số người lại... )

Có người cả giận nói:

"Lòng tham vô đáy! Không phải bảo chúng ta chờ một chút, chờ một chút, bây giờ rốt cuộc chờ đến xảy ra chuyện rồi đó".




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch