Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 24: Hồ bộ đầu (2)

Chương 24: Hồ bộ đầu (2)


"Gấp cái gì, ta với tỷ tỷ nói một hai câu đà".

Nàng liếc xéo Lý Kỳ một cái, dùng quạt tròn che miệng, hạ giọng

nói:

"Tỷ tỷ vừa trở về không biết, trong huyện đã truyền ra, nói người và Vương Nhị cũng đi thuyền du lịch..."

Nói xong không nhịn được khẽ cười nói:

"Ta thì không tin, tỷ tỷ làm sao có thể cùng loại người này lêu lổng với nhau được? Không ngờ..."

Nàng giọng Ngô yếu đuối, thật ra rất dễ nghe, nhưng Lâm Thanh Nhi nghe xong, lại xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, mặt đều đỏ đến mang tại, thầm nghĩ tìm một cái lỗ để chui vào.

"Ngươi là heo à!".

Nàng đang không phản bác được, đột nhiên nghe Vương Hiền hừ lạnh một tiếng.

Điều tiểu thư kia nhất thời biển sắc, bởi vì Vương Hiền là đang nói nàng. Vương Hiền ngồi ở trên cảng tre, nghiệm mặt nói:

"Không thấy ông đây bị liệt sao? Lâm cô nương mấy đời chưa từng thấy nam nhân, mang một tên vô lại bị liệt đi du lịch, đây là dạng óc heo gì mới có thể nghĩ ra? Mà lại phải dạng óc heo gì mới có thể tin?"

Lão nương ở nhà liền hắt hơi hai cái, thầm nghĩ:

"Con khi nào mắng ta sau lưng?"

ai

Điều tiểu thư giận đến môi run rẩy.

"Vậy, vậy các ngươi cô nam quả nữ ra ngoài làm chi?"

"Ngươi mủ à? Không thấy còn có Điền Thất thúc sao?"

Vương Hiền liếc nàng một cái nói:

"Về phần chúng ta đi làm gì, sao phải nói cho ngươi biết?"

Nói xong không để ý đến nữ nhân này nữa, ngược lại nói với Lâm cô nương

"Dạy ngươi một câu".

"A

"

Lâm Thanh Nhi kinh ngạc nói.

"Lần sau gặp loại nữ nhân này, người cứ nói với nàng như thế này..."

Vương Hiền vỗ vỗ kiệu phu, ý bảo nâng kiệu, sau đó cười lạnh nói với Điều tiểu thư:

"Tiện nhân chính là kẻ già mồm!"

Điều tiểu thư nào từng bị nhục nhã như vậy? Càng quan trọng là một câu nói trúng tim đen, nhất thời nổi trận lôi đình.

Lâm Thanh Nhi cười cười áy náy, để khăn che xuống, cũng rời khỏi bến tàu.

Trên đường đi về nhà. Điền Thất sầu lo nói:

"Cô nương, lời đồn người và Vương tiêu ca..." "Không quản được nhiều như vậy".

Lâm Thanh Nhi trầm mặc một giây, nói khẽ: "Chính sự quan trọng hơn".

"Haizzz..."

Điền Thất lại than một tiếng.

Vương Hiền về đến nhà, còn mang về một vò cua ngâm rượu mà cha cho. Lúc hắn đi là lúc cua đang mập, thứ này ở ruộng muối nhiều quá thành tai họa, ăn không hết liên dùng để ngâm rượu, để tết cũng có thể hưởng dụng.

Nhỏ thì dịch



Cha không thể để cho hắn tay không về nhà, liền bảo người ta đưa một và mang về, cho vợ con nếm thử một chút.

"Chia ra không?"

Vương Hiền khi trở về, có không ít láng giềng đều thấy được.

"Đừng nóng vội".

Lão nương chau mày, xem xét kỹ trong ngoài vò cua ngâm này nói:

"Trò quỷ của cha mày nhiều lắm, bên trong không chừng mang theo bí mật gì đó".

"Không thể nào".

Vương Hiền lắc đầu nói:

"Lúc ra ngoài đã kiểm tra cẩn thận, không có bất kỳ bí mật gì".

"Hừ..."

Lão nương chỉ cười lạnh, bà báo Ngân Linh bưng chậu, đem đồ vật bên trong độ ra, phát hiện của cùng rượu cũng không có khác thường, lão nương liền đem cái bình ném vào bàn đá.

"Đừng..."



Lời còn chưa dứt, hai huynh muội đã nhìn thấy, đáy của vỏ kia, không ngờ ở giữa rồng. Sau khi ném vụn, liên lộ ra muối ăn trắng tỉnh, rơi cả bàn, chừng ba cân... Không hổ là một đối, quả nhiên tâm ý tưởng thông! Lão nương liền biết cha chung quy không thuần phác!

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Vương Hiền liền bảo ca ca đưa cho bộ đấu Hồ Bất Lưu trong huyện, thư do cha tự tay viết.

Hồ Bất Lưu đang định đi nha môn ứng mảo, thấy Vương Quý đưa thư cấp trên lão tới, liên lần nữa ngồi xuống, xé mở vô thư "Hô hiện đệ thân mến, móc thư ra xem. Càng xem sắc mặt hắn càng ngưng trọng, cuối cùng lại đứng lên, chắp tay sau lưng dạo bước trong nội đường.

Vương Quý ngồi co quắp trên ghế khách, cũng không biết cha mình viết nội dung gì, lại khiến Hồ đại thúc khó xử như vậy. Nhưng đệ đệ dặn dò hắn, cho dù như thế nào cũng phải có tin chính xác mới có thể trở về, cũng chỉ có thể kiên trì chờ đợi.

Thật lâu, Hồ Bất Lưu mới ý thức được mình sắp trễ rồi, vội vàng giấu thư vào trong giày, nói với Vương Quý:

"Ta phải đi ứng mão rồi, bằng không sẽ ăn gậy".

Vương Quý vội đứng lên, nhỏ giọng hỏi:

"Hồ đại thúc, vậy chuyện này, người đáp ứng không?"

"Ta có thể không đáp ứng sao?"

Hồ Bất Lưu bất đắc dĩ cười khổ nói:

"Ngươi trở về đi, ta sẽ bầm báo với huyện tôn".

"A..."

Vương Quý cũng không biết chuyện gì, nghe nói còn muốn báo cáo với Huyện thái gia, nhất thời có chút sợ hãi, vâng vâng dạ dạ tiển Hồ Bất Lưu ra cửa bản thân cũng bắt đầu làm việc.

Lại nói Hồ Bộ đầu trên đường đi, thậm chí tới lúc xếp hàng ứng mào, đều mất hồn mất vía, một mực nghĩ tới tâm sự của mình.

Năm đó án tú tài giết vợ chấn động một thời, hiện giờ cùng với Lâm Vinh Hưng bị phản chở thu vẫn trảm, tựa hồ đã hạ lạc trần ai. Mặc dù là người trải qua lúc đó, Hồ Bất Lưu vẫn đầy bụng nghi ngờ, nhưng mắt thấy Huyện thái gia, cấp trên, đồng liêu ngày xưa đều bị té ngựa, Chu ngố tác (ngố tác khám nghiệm tử thi) còn bị đánh đến chết, hắn nào dám nói thêm một cấu? Chỉ mong đầu Lâm tú tài mau rơi xuống đất, hoàn toàn lật qua trang này. Mặc dù hắn cũng biết, Lâm Vinh Hưng là oan uổng...

Nhưng một phong thư của Vương Hưng Nghiệp, khiến hắn không thể không lẫn nửa cuốn vào trong vụ án đòi mạng người này. Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng hắn không thể không nghe theo, bởi vì hắn thiếu nợ nhân tình của Vương Hưng Nghiệp... Năm đó Vương Hưng Nghiệp ôm tất cả tội lỗi mới không liên lụy đến hắn, nếu không hẳn cũng sẽ đi ruộng muối phơi muối. Càng bởi vì trong tay Vương Hưng Nghiệp có nhược điểm của hắn, nếu mình không theo căn dặn của hắn để làm, liền không chỉ đi phơi muối đơn giản như vậy!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch