Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 242: Phong thủy luân chuyển (2)

Chương 242: Phong thủy luân chuyển (2)


"Thật ra ý ban đầu của ta là, giữ thuyền không giữ người."

Vương Hiền cười khổ nhỏ giọng nói:

N "Nhưng mà vị Đại lão gia kia của chúng ta, là người có cửu không báo, cuộc sống khó có thể bình an. phải nhốt bọn họ mây nigày, báo thù cho Tư Mà tiên sinh mới được."

"Haizz, Đại lão gia thật đúng là... Làm cho người ta khó xử."

Ngô Vi gãi gãi đầu, cười nói:

"Có điều cũnglà đại nhân ngài tự tìm, ai bảo người là cao thủ giải đề chứ, nếu ta là Đại lão gia, cũng không xử lý được ruộng quan, để đại nhân qua xử lý."

"Ngươi không làm quan thực lãng phí." Vương Hiền cười mắng một tiếng nói:

"Có điều cũng chẳng có gì đáng lo, nhốt những viên ngoại này ở trong lao, vẫn chưa tới đến mức không chết không ngừng. Bọn họ chỉ là con của mấy đường gia mà thôi, cũng không phải là những lão nhân đụng không được kia.”

Nói xong thanh âm chuyển sang lạnh lẽo nói:

"Đại lão gia cũng chẳng sai, người của hắn bị bọn họ bắt, không nhốt bọn họ lại mấy ngày, huyện lệnh này còn có gì vui mà làm chứ!"

"Cũng đúng". Ngô Vi tiếp tục gật đầu. "Nhưng nghe ý của đại nhân, cuối cùng vẫn là muốn hòa giải."

"Đó là đương nhiên, bọn nhà giàu tội không đáng chết, huống chi triệt để căng thẳng, Đại lão gia cùng chúng ta đều phiền toái."

Vương Hiền gật đầu nói:

"Hoà giải là tất nhiên. Nhưng kết quả này phải là bọn họ cầu tới, chứ không phải là chúng ta cẩu tới."

Dừng một lúc, nhin Ngô Vi nói:

"Ngươi nói không sai, bọn nhà giàu sống nhờ vào mặt mũi, vì giữ gìn mặt mũi, bọn họ cho ra tất cả vốn liếng. Mãi tận đen khi bọn họ không còn chiếu, mới có thể ngoan ngoãn cụp đuôi, thành thật nghe lời của quan phủ, cầu quan phu bảo toàn mặt mũi của bọn hắn."

"Đại nhân đúng là..."

Ngô Vì rốt cuộc yên tâm, lại không cách nào hình dung với cảm thụ Vương Hiền.

"Đáng sợ."

"Ngươi sợ không?" Vương Hiền nhìn hắn.

"Ta cũng không phải là kẻ địch của đại nhân, tại sao phải sợ."

Ngô Vi cười nói.

"Vậy chẳng phải xong rồi."

Vương Hiền nhún nhún vai, xoay người xuống thủy lâu.

Nhin bóng lưng của hắn, trong lòng Ngô Vi thầm than, hi vọng vĩnh viễn là như vậy. Vội vàng đuổi theo.

"Đại nhân, ngươi không thể nói đi là đi, đây là tối kỵ của hộ vệ an toàn."

"Bộ dạng người giống như rất hiểu."

Vương Hiền cười nói:

"Ta xem ngươi không nên làm thư lại, nên đi làm Cẩm Y Vệ."

"Đại nhân nói giỡn rồi, ta chỉ là nghĩ đại mà thôi."

Sắc mặt Ngô Vi biến đổi, cũng may ánh đuốc chập chờn, không ai thấy rõ.

Chỉ là đi bán lương, tất nhiên không phải nhà giàu nào cũng xuất động, bọn người Dương viên ngoại cùng Vương viên ngoại, liên ở lại trong huyện Phú Lương,

Canh bốn hôm đó, mấy vị viên ngoại chịu đủ mất ngủ tra tấn, tốt cuộc không cần phải miễn cưỡng bản thân nữa. Bọn họ đã biết tin tức thuyền lương bị giữ, suốt đêm tụ tập đến biệt nghiệp họ Lý... Mặc dù Lý viên ngoại xong rồi, nhưng tựa như Vương Hiền nói, địa vị nhà họ





Lý sẽ không cao động. Bởi vì cây trụ nhà họ Lý là hai vị Đại lão gia làm quan bên ngoài kia, linh hồn thì vẫn ở lão gia tử ở thôn Hoàn Sơn kia,

Lý Ngụ về mặt lo lắng chở chư vị thúc bá, mọi người thương lượng một hồi, kết quả cuối cùng là – mau báo chư vị lão gia tử đi thôi!

Lý Ngụ vừa thầm măng đám người này không nên việc, vừa bảo người chuẩn bị ngựa, chạy tới trang viên nhà họ Lý ở thôn Hoàn Sơn.

Nhìn thấy gia gia của hắn, Lý lão gia tử đang đánh Thái Cực Quyền, bộ quyền pháp này nghe nói là do Trương Tam Phong sáng chế, dù sao Lý lão gia tử đã tập mười mấy năm, càng sống càng tinh thần.

Lao gia tử thấy cháu nội đã tới, nhưng lại kiên nhẫn đánh xong một đường quyền pháp, mới chậm rãi thu chiều, nhắm mắt một lát, vội hỏi:

"Từ Lý, chuyện gì?" "Gia gia, nhanh cửu cha cháu." Lý Ngụ quỳ xuống nói: "Hắn bị bắt vào đại lao rồi!"

"A?"

Lão gia tử nghẹn họng nhìn trân trối, tiên phon1g đạo cốt nhất thời không còn sót lại chút gì.





"Cha ngươi làm sao vậy?"

"Trong đêm qua, cha ta muốn vận chuyển lương thực tiêu thụ ở Thuận An, ai ngờ bị Tuần kiểm tư ở trên sông Phú Xuân, dùng tội danh buôn lậu muối giữ lại."

Lý Ngụ vội vàng đáp. "Ngụy Nguyên tên khốn này!"

Lão gia tử giận dữ nói:

"Dám vu oan nhà họ Lý ta! Nhìn hắn sao ăn nói với ta!"

Nói xong hạ lệnh nói với tiểu thiếp: "Lấy quan phục ra, mặc cho lão phu!"

Rồi hạ lệnh với quản gia:

"Nhanh chuẩn bị kiệu, lão phu phải đi huyện nha!"

Con cà của Lý lão gia từ là tham nghị Bổ Chỉnh Sử tòng tử phẩm, cha nhờ con mà vẻ vang, lão gia tử cũng được hàn quang vinh đại phu, được ban thưởng phi bào lụa đen. Vì thế, hắn còn đặc biệt là đại kiệu su gốc, không có chuyện sẽ mặc quân phục, ngôi đại kiệu, đi

một vòng ở thôn huyện thành.

Giờ phút này muốn đi nha môn hưng sự vấn tội, bộ áo này thật đúng là nỗi lên công dụng. Tri huyện mới chỉ ngồi kiệu lam, mặc quan bào màu xanh, ở một khí thế hoàn toàn không phải là đối thủ!

Quả nhiên, đến cửa nha môn huyện, bằng cỗ kiệu này, liền không chút trở ngại, khiêng vào tận trong huyền thừa nha mới để xuống.

Xuống kiệu, thấy trên tấm biển giắt trước đường, viết ba chữ "Huyền thừa nha", Lý lão gia từ cả giận nói.

"Lão phu muốn gặp chính là Đại lão gia, không phải là Nhị lão

gia

"Lão Phong Quân thật không đúng lúc".

Tưởng huyện thừa đi tới, cười hành lễ nói:

"Đại lão gia sáng nay đi Hàng Châu rồi."

"Đi Hàng Châu làm gì?"

Lý lão gia tử cau mày nói.

"Là Trịnh Phương Bá gọi hắn đi."

Tưởng huyện thừa mim cười nói:

"Trong tỉnh muốn phái hắn làm uỷ viên lượng gạo, đến Hồ Quãng mua lương."

"Nói như vậy, trong chốc lát sẽ không về được?"

Lý lão gia tử nuốt nước bọt nói.

"Cũng không phải "thuon Tưởng huyện thửa gật đầu cười nói:

"Ít nhất hai tháng."




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch