Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 247: Nợ tháng sáu còn phải nhanh tra

Chương 247: Nợ tháng sáu còn phải nhanh tra


(*) (1) (*) Nguyên văn: , (Lục nguyệt đích trái, hoàn đắc khoái): Điểm cổ của thành ngữ này xuất phát từ tài chính. Một năm tài vụ – khác với năm thường kéo dài từ đầu tháng 7 năm nay đến hết tháng 6 năm sau. Cuối tháng sáu là thời điểm tổng kết nợ năm cũ, do đó những khoản nợ trong tháng 6 cũng tính là của “năm nay và phải được hoàn trả trước ngày 31 tháng Chạp. Nghĩa bóng của câu này là ám chỉ “nếu đã là việc phải làm, thì làm ngay cho xong”.

Đám tú tài nghe vậy trong lòng run lên, đã nghe Vương Hiền ung dung hỏi:

"Nguyên nhân chư vị không muốn thực hiện lời hứa, là không vứt được thể diện sao!"

"Đúng vậy."

Đám tú tài khẽ gật đầu.

"Nói như vậy mặt mũi của chư vị rất đáng tiền à?" Vương Hiền lại hỏi.

"Có thể ... Nói như vậy."

Đám tú tài trong lòng đã cảm thấy không ổn.

"Khoảng chừng trị giá bao nhiêu tiền đây?"

Vương Hiền vặn hỏi. "Cái này... Đại nhân tại sao nói lời này?" Lý Ngụ cười khổ nói.

"Con người ta vô cùng công bằng, cho tới bây giờ đều bàn bạc trao đổi đồng giá."

Chỉ nghe Vương Hiền chậm rãi nói:

"Chư vị nếu không muốn vứt bỏ mặt mũi của mình, vậy thì lấy tiền ra để chuộc lại đi."

"Chuộc lại?"

Đám tú tài nghẹn họng nhìn trân trối, thật sự không theo kịp tư duy chớp nhoáng của Vương Tứ gia:

"Chuộc lại như thế nào?"

"Các ngươi cảm thấy mặt mũi của mình đáng giá bao nhiêu tiền, báo giá ra đi." nào?”



Vẫn là Suất Huy hiểu rõ tâm tư của đại nhân, ở một bên giải thích nói:

"Nếu như đại nhân chúng ta cảm thấy phù hợp, sẽ cho phép các người dùng tiền mua về mặt mũi của mình."

"Cái này, cái này quá nhảm nhí đi."

Đám tú tài trong lòng mắng to, đây không phải lừa bịp tống tiền sao!

"Là ai nói chỉ cần không đi bơi Tây Hồ, thế nào cũng đều làm đây?"

Suất Huy bĩu môi nói:

"Nếu không phải các ngươi khẩn cầu, đại nhân nhà ta thà rằng xem náo nhiệt còn hơn!"

Lý Ngụ trong lòng thầm nhủ, đừng rề rà nữa, bằng không lại nghĩ ra ý đô xâu xa gì đó. Bèn gật mạnh đầu nói:

"Cũng đúng, đại nhân muốn bao nhiêu tiền?"

"Không nghe đại nhân nghe chúng ta nói sao!" Suất Huy trợn trắng mắt nói: V

"Bản thân các ngươi cảm thấy, mặt mũi của mình đáng bao nhiêu tiền!"

Đám tú tài bực mình, trong lòng tự nhủ đây không phải làm khó người khác hay sao? Nói ít thì rẻ mạt, nói nhiều thì lại đau lòng, bảo người ta làm thế nào mà mở miệng được chứ?

Vương Hiền cũng không nóng vội, khẽ nhấp Long Tỉnh Tây Hồ, dù

.

vội vẫn nhận nhà để cho đám người bọn họ thương lượng.



"Một người mười lượng bạc, thế nào?"

Một tú tài nhỏ giọng đề nghị nói.

Vương Hiền ngay cả mí mắt cũng không nhướng lên, tú tài khác cũng quăng ánh mắt oán giận về phía hắn, Vương tứ gia rõ ràng là để chúng ta chảy máu, ngươi tống cổ ăn mày sao chứ?

"Năm mươi lượng..."

Vương Hiền còn chưa nhướng mí mắt, Suất Huy đứng ở bên cạnh hắn mia mai nói:

"Hóa ra thể diện của chư vị tướng công, chỉ đáng giá có mười lượng bạc!"

Một câu phun ra khiến đám tú tài mặt đỏ lựng, Lý Ngụ cắn răng nói:

"Một người một trăm lượng bạc, cũng được rồi chứ?"

"Được."

Vương Hiền rốt cuộc mở mắt ra, đám tú tài còn chưa thả lỏng một hơi, đã lại nghe hắn nói:

"Tiểu Huy, lấy bảy trăm lượng bạc đưa cho chư vị tướng công, mời bọn họ trần truồng chạy một vòng huyện Phú Dương."

"Cái này..."

Lý Ngụ nghiến răng nói:

"Đại nhân nói ra một cái giá đi."



"Nói như thế thì, giống như bốn quan khăng khăng đòi tiền vậy."

Vương Hiền thản nhiên nói:

"Yên tâm, ta một lượng bạc cũng không cần, toàn bộ quyên góp cho viện mồ côi và viện nuôi dưỡng."

Nói xong đứng lên nói:

"Chư vị bàn bạc thật kỳ với nhau chút đi, thật sự không được, thì quay về hỏi gia trưởng nhà các người, nếu vẫn không điều đình được, thì không cần chạy đến chỗ ta nữa đâu."

Nói xong, Suất Huy vén rèm, Vương Hiền vào phòng trong.

Các tú tài hai mặt nhìn nhau, sớm biết hạng người này có thù tất báo như vậy, đánh chết bọn họ cũng sẽ không đụng vào hắn. Có điều bây giờ nói gì cũng đã muộn, vẫn là thử nghĩ xem làm thế nào để vượt qua cửa ải này rồi hăng nói tiếp.

Bởi vì Vương Hiền chỉ cho cơ hội ra giá một lần nữa, các tú tài không dám tự chủ trương, vội vã sai người đi thông báo cho các lão gia nhà bọn họ.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, các lão gia làm sao còn có thể tiếp tục sống ở đây được, trận này luôn gói gọn trong huyện thành, các lão gia lúc này đây đang tập trung ở trong biệt thự nhà họ Lý, nhanh chóng nhận được tin tức.

Nghe quản gia đem chuyện này kể lại một lượt, các lão gia không khỏi thở dài, đúng là cả đám mọt sách! Vương tử gia người ta muôn căn bản không phải tiền thể diện của bọn họ, mà là tiền chuộc mạng của cha bon ho!

Vài vị viên ngoại bị nhốt vào phòng trực, đã trọn vẹn tám ngày. Các tư lại nhìn thấy dê béo, đương nhiên phải chiêu đãi chu đáo. Bọn họ cố tình dùng dây xích khóa đám viên ngoại bên cạnh với tiêu trong sân, dây xích đó công đến rất căng, khiến bọn họ không cách nào ngồi xuống, trói như vậy không bao lâu, vài vị viên ngoại vừa hôi vừa mệt, thật sự chịu không nổi.

Lý viên ngoại lớn tiếng gọi Lý ban đầu tới, nói:

"Lý lão tam, chúng ta cũng là người trong tộc, ngươi sao lại giày và ta thế này cơ chứ?"

"Viên ngoại đừng có sống trong phúc lại không biết hưởng phúc."

Lý ban đầu nhe răng vàng to cười nói:

"Nếu như không nể tình, mấy vị lão gia các người giờ nên ngồi trong đại lao rồi, không phải ngồi ở phòng trực."




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch