Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 252: Chia để trị (2)

Chương 252: Chia để trị (2)



Ngoài cửa hiệu lương thực, hắn còn đang chuẩn bị thành lập cửa hiệu muối huyện Phú Dương.

Vương Hiền được lợi từ chỗ lào ca Dương đồng tri, đạt được quyền hạn dùng bạc mua đường dẫn. Đây thật ra rất hoang đường, bởi vì chuyện Phủ Dương mặc dù xác thực là vùng núi, nhưng cách tỉnh thành chỉ có ba mươi dặm, còn có sông Phú Xuân nối liền, dù thế nào cũng không thể xem như huyện nên thiên vị!

Nhưng có Dương đồng tri chiếu cố, Đô Chuyển Vận Tư cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, miễn cưỡng xem Phú Dương cũng là nơi huyện hẻo lánh của Lưởng Chiết, quan thương khó khăn, cho phép sơn thương môi trăm cân nộp bạc tám phần, cho phiên bản muồi".

Giấy phép đặc biệt này rất đáng tiền, thực tế đối với huyện Phú Dương giao thông cực nhanh và tiện lợi mà nói, đủ để cho giá muội được lợi một nữa!

Ngoài hai hiệu buồn, Vương Hiền còn đang chuẩn bị thành lập ba cái thương hội, theo thứ tự là thương hội tơ, thương hội giấy và thương hội trả, dự định do thương hội chinh hợp sản xuất tài nguyên của huyện Phủ Dương, đối ngoại liên hệ nguồn tiêu thụ, giải quyết nỗi lo về sau của dân chúng.

Ở huyện Phú Lương, chuẩn bị hai hiệu buồn chỉ dấy lên một hồi tranh luận gay gắt. Chuẩn bị ba cái thương hội, lại khiến cho thương nhân củng thân sĩ của các ngành nghề liên quan rất là động tâm, đều nghĩ cách qua cửa, mưu cầu đảm nhiệm chức vị quan trọng ở trong thương hội, khiến cho Vương Hiền phiền nào khá nhiều.

Nhưng hắn còn phải cẩn thận quan sát đám người này, quyết định tốt người được chọn của hiệu buồn, cho nên không thể không nhẫn nại, tham gia tiệc rượu hết cái này đến cái khác, mỗi ngày đều phải tối khuya

mới thể về nhà.

Cũng may Lâm Thanh Nhi ở lại Tô Châu chưa có trở về... Một là lo lắng an toàn, hai là để nàng hết lòng báo hiếu, chăm sóc lão nương sinh bệnh ... Cho nên Vương Hiền tối nay về nhà cũng không sợ Lâm tỷ tỷ Sẽ nóng ruột nóng gan.

Có điều tình huống này không có duy trì liên tục bao lâu, bởi vì trong nhà còn có đóa nhài nhỏ, mỗi tối ngày nào cũng đều cố gắng chống mi

mắt đợi hắn quay về, lấy nước rửa chân cho hắn, mài đến khi hắn chui vào nằm ngủ trong ổ chăn, mới chịu thổi đèn ra ngoài ngủ.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Ngọc Xạ đã ngồi dậy quét dọn sân nhà, nấu nước nấu cơm, sau đó mới đánh thức Vương Hiền dậy rửa mặt ăn cơm.

Vương Hiền hai đời còn chưa từng được hầu hạ chu đáo đến như vậy, hơn nữa Ngọc Xạ mở miệng một tiếng "công tử, khiến cho xương cốt toàn thân hắn đều nhẹ đi hai lượng khó tránh khỏi lòng yêu thích lan tràn, không đành lòng để tiểu nha hoàn chịu khổ, mỗi ngày cố gắng về nhà sớm một chút.

Giờ dậu hôm đó, bầu trời vừa mới sắp tới, Vương Hiền liền về nhà. Chưa vào cửa đã trông thấy đóa nhài nhỏ đứng ở cửa nhìn quanh, trong lòng Vương Hiền không khỏi âm thầm kiêu ngạo, xem ra bốn công tử cũng có chút mị lực, liền ho nhẹ một tiếng nói:

"Ngọc Xạ, ta đã quay về rồi." "Ây, công tử đã trở về rồi!"

Ngọc Xạ thoáng cái nhảy đến trước mặt Vương Hiền, một bên nhìn vào trong nhà, một bên bặm môi nói:

"Trong nhà đến một tên vô lại, nói là con của ngươi! Ta thấy tuổi tác của hắn cũng xấp xỉ có chừng công tử, công tử làm sao có thể là cha hān."

Khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ mặt khẩn trương nói:

"Nô tỳ không dám ở trong một phòng cùng đợi với hắn, lại sợ hắn trộm đồ gì đó của chúng ta, bèn canh giữ ở cửa lớn, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn."

Lời này khiến thanh niên từ trong nhà đi ra, cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vừa nhìn thấy Vương Hiền, hắn lại nặn ra vẻ mặt tươi cười liền muôn dập đầu với Vương Hiền:

"Hài nhi bái kiến phụ thân!"

Nói xong liền chậm rải quỳ xuống trước Vương Hiền, quả thực mong đợi lão tử được lợi có thể nói tiếng “Miển đi”.

Vương Hiền thì vẫn nhận nhà ung dung nhìn hắn, mãi đến khi tiểu tử này bất đắc dĩ dập đầu, mới cười nói"

"Đứng lên đi, con ngoan."

Ngọc Xạ che cái miệng nhỏ nhắn, trợn đôi mắt to tròn kinh ngạc, trong lòng tràn đầy thắc mắc, công từ mấy tuổi thì làm cha vậy? Thanh niên này đương nhiên là con trai tiện nghi Vương Kim của Vương Hiền, nhắc đến cũng phải năm ngoái rồi, đây vẫn là lần đầu Vương Kim quay về thăm cha hắn.

Hai người vào phòng, Vương Hiền thảo mũ lại viên xuống, đưa cho Ngọc Xạ, cưới hỏi Vương Kim nói:







"Ăn chưa?"

"Ngài đoán xem."

Vương Kim không cười tủm tỉm hỏi ngược lại.

"Ta đoàn người ăn rồi."

Vương Hiền mỉm cười ngồi xuống, cầm lấy nước trà Ngọc Xạ dâng lên.

"Ngài đoán lại đi."

Vương Kim nghiệm mặt nói. "Ta đoán hết nổi rồi."

Muốn cùng Vương Hiền khoa môi múa mép, con trai tiện nghi hãy còn chưa đủ kinh nghiệm.

"Chưa ăn." Vương Kim đành phải bày vẻ mặt đau khổ nói,

Vương Hiền mới cười ha ha nói:

"Ngọc Xa, ngươi cũng chưa ăn phải không, đi nấu chút cơm cho thiếu gia ăn đi."

"Vâng, lão gia."

Ngọc Xạ ngược lại rất thông minh. Biết phối hợp bướng bỉnh với Vương Hiền.

Vương Kim bất đắc dĩ mặc kệ trêu chọc, đợi Ngọc Xạ lui xuống dưới, mời hâm mộ nói:



"Phụ thân, nha hoàn nhà ta quả thực xinh đẹp nha."

"Có đẹp hơn nữa cũng không liên quan gì đến ngươi."

Trong lòng Vương Hiền đắc ý, cười mắng

"Không ở nhà đọc sách cho tốt, tìm đến chỗ ta làm gì."

"Nhớ phụ thân quá đó."

Vương Kim cảng gọi càng trôi chảy nói:

"Nghe nói mẫu thân không ở nhà, nhi tử đến đây ở lại vài hôm."

"Không cần đâu."

Vương Hiền dáng vẻ xin miễn thứ cho kẻ bất tài nói:

"Ta đây chổ nhỏ chật hẹp, không có chỗ cho người ngủ."

Nói xong đạt chén trà nhỏ xuống, cười mắng:

"Có chuyện nói mau, có rắm mau đánh!"

"Haizz, quả nhiên là biết con không ai ngoài cha."

Vương Kim cưới theo nói:

"Tam thúc công bảo ta thuận đường nói một tiếng với phụ thân, phủ sa không chảy ruộng ngoài, thương hội phải giữ lại một vị trí cho nhà chúng ta."

"Nói thẳng đi, ai nhìn trúng cái ghế nào rồi hả?"

Vương Hiền chỉ biết, đám người trong họ nghe nói chuyện này, chắc chắn sẽ động tâm.

"Ý của Tam thúc công chính là có thể để cha ta làm phó hội trưởng thương hội trà là tốt nhất, còn có Lục thúc của ta, nếu như có thể, cũng cho ông ấy đảm đương phó hội trưởng thương hội tơ."

Vương Kim cười nói.

"Phụt ..."

Vương Hiền thiếu chút nữa chưa phun thắng một ngụm trà lên thăng mặt tên này, cười măng

"Thằng nhóc con nhà ngươi, coi thương hội là mở cho nhà họ Vương chúng ta sao hả?"

"Không phải là sợ phụ thân khó xử đó sao, cũng không cần làm hội trưởng, bố trí một hai chức phó hội trưởng, vậy là được rồi."

Vương Kim tỉ tiện cười nói:

"Thật sự không được, thì không cần để ý tới Lục thúc ."

"Ngươi ngược lại là nghĩ cho của người Vương Hiền mặt trợn trắng nói:

"Cũng không sợ vì phụ ghen sao."




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch