Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 256: Khâm sai đến (2)

Chương 256: Khâm sai đến (2)


“Nhớ kỳ, Trấn phủ tư họ Kỳ không phải họ Hồ!"



Võ sĩ trung niên ngữ khí khắc nghiệt nói:

"Nếu người còn dám mang họ Hồ đe áp ta, không phải chỉ là một đạp đơn giản như vậy đâu! Nghe hiểu chưa!"

"vâng!"

Chúng võ sĩ áo đen đồng loạt đáp lời.

Khoái thuyền của Vương Hiền đang đuổi theo không tha, liền thấy trên chiến hạm liên tiếp thả xuống ba vật thể hình dáng như người, bùi bùm rớt xuống nước.

“Nhanh cứu người!"

Vương Hiền cũng chẳng quan tâm cần phải đuổi theo thuyền kia hay không, lập tức sai người xuống nước.

Cũng may người phương nam kỹ năng bơi tốt, mấy chục dân tráng nhảy vào trong nước, chỉ chốc lát sau liền vớt lên ba hán tử, đúng vậy đây chính là ba gã bộ khoái không may đó...

"May mắn, vẫn còn thở."

Nghe xong bẩm báo của Hồ Bộ đầu, Vương Hiền thở phào một hơi.

“Đáng tiếc chiến hạm kia đã không còn thấy tăm hơi."

Mã tuần kiểm làm bộ đã cố hết sức nói. "Không thấy thì kệ đi." Vương Hiền lại không quan tâm nói: “Ngươi thật sự muốn cùng với thần tiên đánh nhau à?"

“Ha ha, không muốn."

Mà tuần kiểm lắc đầu nói:

“Ngươi nói đây là thần tiên chốn nào?"

"Không cần phải để ý hắn là thần tiên ở đâu."

Vương Hiền nhún nhún vai nói:

“Đừng để chúng ta gặp mặt là tốt rồi." “Nói rất đúng!"

Mã tuần kiểm rất là đồng ý nói:



“Kết thúc công việc, quay về đi ngủ thôi!"



Vương Hiền về đến nhà đã là rạng sáng, trong nhà đèn đã sớm tắt, hắn cầm hộp diêm đốt một ngọn nến, mới phát hiện tiêu Mạt Ly đang gục trên bàn, đã ngủ say.

Vương Hiền trước tiên vỗ vỗ nàng, muốn gọi nàng lên giường mà ngủ, Ngọc Xạ thoáng cái bị đánh thức, lấy tay lau nước miếng, xoa xoa con mắt buồn ngủ nhập nhèm nói:

“Công tử, người đã về, để ta múc nước rửa chân cho ngươi." “Quá muộn rồi không rửa nữa, nhanh đi ngủ đi." Vương Hiền lắc đầu nói: 1

“Sáng mai rồi nói sau."

“Không được ạ, nếu tiểu thư biết, nô tỳ để công tử không có rửa chân đã đi ngủ sẽ mắng chết ta."

Ngọc Xạ lại kiên trì nói:

“Công tử chờ một chút nha, sẽ rất nhanh thôi."

Nói xong luống cuống tay chân đi múc nước, Vương Hiền đành phải ngồi xuống trên ghế.

Ngọc Xạ bưng nước tới, nhanh nhẹn cởi giày cho Vương Hiền. Nhắc đến quả thật người có đôi khi hưởng phúc không nổi, ban đầu khi tiểu Mạt Ly đòi rửa chân cho Vương Hiền, hắn còn ngại ngùng nói, ta tự rửa là được. Kết quả tiểu Mạt Ly đã khóc ngay tại chỗ, Vương Hiền hỏi

người khóc cái gì? Ngọc Xạ nói công tử ghét bỏ nổ tỷ...

Vương Hiền đổ mồ hôi à nha, được rồi được rồi, người muốn rửa thì cứ rửa đi, Có một tiểu mỹ nhân rửa chân cho mình, là nam nhân liền cầu



còn không được, hắn chỉ là còn chưa có quen, không trả tiền đã có người rửa chân cho mình...

Cứ như vậy sau này, Vương Hiền từ được rửa chân, đến rửa quá mức, thậm chí tăm cũng đã làm qua, sa ngã cực nhanh, quả thực thẹn với giáo dục của Đảng và nhân dân.

Đừng nhìn tiểu Mạt Lỵ tuổi còn nhỏ, nhưng đã có một thân công phu, Xoa bóp khiến Vương Hiền toàn thân thoải mái, cả khuôn mặt đều thả

lòng.

“Ngọc Xạ, thủ pháp này của ngươi không tệ nha."

"Nô tỳ học được từ Hàm Yên tỷ tỷ nhà bên cạnh..."

Ngọc Xạ ngẩng đầu lên, trán đã lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhãn tràn ngập chăm chú nói:

“Nàng nói nô tỳ chỉ cần học được một nửa công phu này, liền không cần lo lắng công từ sẽ đuổi ta đi nữa."

“Người học từ nàng à..."

Vương Hiền không khỏi cười khổ. Hàm Yên cô nương là tiểu lão bà của Phùng tư lại bên bịnh phòng, nghe nói trước kia là "ngựa gầy" Dương Châu, được phủ thương nuôi bảy tám năm, về sau phủ thương chết, đại thái thái liền đem nàng bán cho Phùng tư binh.

Vừa nghĩ tới Hàm Yên cô nương từ đầu đến chân, phong lưu tha thước, từ chân lên đầu phong lưu mê hoặc, Vương Hiền nuốt nước bọt, nhìn nhìn lại tiểu Mạt Ly thanh thuần non nớt, lại muốn bái nàng làm sư, hắn liền không nhịn được muốn hét lớn một tiếng... Nhất định phải học cho tốt!

Một hồi miên man suy nghĩ, tâm tư Vương Hiền lại bay tới trên tàu chiến hạm kia. Ở Chiết Giang có thể xuất động chiến hạm, ngoại trừ vị Đường tước kia thì không còn ai nữa, nhưng Đường tước bắt những người giả tăng sĩ kia làm gì? Chẳng lẽ là vì muốn cống hiến thanh lọc đội ngũ tôn giáo của bổn tỉnh?

Lại nghĩ đến Hồ Oanh Hồ khâm sai nói đến mà không đến, lề mà lề mề, cũng lại vị hòa thượng đạo sĩ mà đến, còn muốn kiểm tra độ điệp (thẻ đi tu) của bọn họ... Loại địa phương nhỏ như Phủ Dương này, lại không có cao tăng đại đức gì, chỉ sợ Hồ khâm sai cũng là đang tìm người nào đó hoặc người nào đó đang gia trang thành hòa thượng đạo sĩ.

Lại nghĩ Hồ Oanh đã tìm gần năm năm, gia tăng nọ rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao triều đình phải tốn hao nhiều thời gian sức lực để tìm kiếm như thế?

Vương Hiền nghĩ không rõ, hoặc là hắn không dám suy nghĩ, không muốn đi hiểu rõ, bởi vì vạch trần chân tướng thì một con tôm nhỏ như hắn cũng rất có thể sẽ bị cắn nuốt vào vòng xoáy này ...

Dù sao đi chăng nữa, Hồ khâm sai đã đi qua hơn trăm chốn châu huyện rồi, cũng không xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Vương Hiền âm thầm quyết định chủ ý:

Ta cũng không cần để ý hắn tìm thần tiên hay là quỷ quái gì, toàn lực phối hợp là được..."

Một đêm không nói chuyện. Ngay từ sáng sớm, Vương Hiền vừa mới rời giường, Ngọc Xạ đang chải đầu cho hắn, gián điệp hắn an bài ở huyện luống cuống chạy đến báo:

"Lớn chuyện rồi, đại nhân, chiến hạm của khâm sai đang đến huyện của ta, trong nháy mắt đã đi đến bến tàu.".

“Nhanh đi thông báo cho Nhị lão gia!"

Vương Hiền cuống quít tự minh mặc quần áo mang giày, phát hiện vẫn là tự minh động thủ thì nhanh hơn.

Chỉ chốc lát sau, Vương Hiền chạy vội tới nha môn, đụng với Tưởng Huyền thừa cũng đang vội vàng hấp tấp, hai người liền mang theo đội nghỉ trượng hộ vệ (vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa) chạy vội tới bến tàu. Hơi thở còn chưa ổn định đã thấy mấy tàu chiến hạm đang ngược dòng đi đến, cách bến tàu càng ngày càng gần.

Nhìn những chiến thuyền thủy sư kia, Hổ Bộ đầu nhỏ giọng nói với Vương Hiền:

"Chiếc thứ ba chính là chiếc tối hôm qua..."

Vương Hiền khẽ gật đầu, cùng Trương Huyền thừa vội nghênh đón chiếc chiến hạm mang cơ quan hàm.

Kỳ hạm chậm rãi cập bờ, một tên quan viên trung niên phục sức lục phẩm cùng với mấy tên tăng đạo đi cùng, đứng ở bong thuyền, mim cười với hai người.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch