Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 263: Hậu phát giả chế vu nhân (1)

Chương 263: Hậu phát giả chế vu nhân (1)



"Cửu gia, đêm nay vẫn đi bắt cá sao?”

Tổng Kỳ cười hỏi.

"Đi.”

Cửu gia gật đầu nói:

"Đều rảnh rỗi cả mà, để bọn nhóc luyện tay".

“Được rồi".

Tổng Kỳ ứng tiếng nói:

"Tí nữa ta an bài".

"Ừm".

Cửu gia gật đầu nói:

“Hôm nay Hồ đại nhân bắt đầu lễ chùa, để bọn nhóc đánh bóng bằng hiệu, đừng bỏ qua người khả nghi!"

"Dạ"

Tổng Kỳ lại đáp một tiếng.

Trong gian Dịch quân kia, Hồ Oanh đang cùng thanh niên chậm rãi dùng điểm tâm, ăn được một nửa, hậu sinh tuấn tú kia mới ra ngoài, hai

mắt cười thành trăng rằm nói:

"Chào Hồ đại thúc".

"Mau ngồi xuống ăn cơm".



Hồ Oanh cười gật đầu. Thanh niên trừng hậu sinh kia một cái:

“Lại ngủ nướng!"

"Chỉ trễ chút thôi mà".

Hậu sinh giá mặt quỷ nói:

"Ca, ta muốn ăn cháo măng gà".

Điều này làm cho Vương Hiền vừa vào hít một hơi lạnh, hắn cũng chưa nghe nói qua, cái gì là "Cháo măng gà".

“Không có".

Thanh niên lắc đầu nói.

“Có cháo mật cũng được"

Hậu sinh giảm yêu cầu Vương Hiền lúc này liền buồn bực, vẫn chưa từng nghe qua...





"Có cháo gạo ăn đã không tệ rồi!"

Thanh niên khiển trách:

"Nào là cháo măng gà, cháo mật, ở trong huyện thành nhỏ này, sợ là cũng chưa từng nghe qua".

Vương Hiền vốn tưởng rằng thanh niên này cũng không tệ lắm, hóa ra cũng là quý công tử ngậm thìa lớn lên, cũng không nghĩ tới cảm thụ của người khác.

“Ngươi đã đến rồi".



Hồ Oanh đánh giá Vương Hiền, trong lòng không khỏi bồn chồn, tiểu tử này thật sự là quá trẻ tuổi, bộ dạng nhân súc vô hại, nếu nói đặc biệt, chính là hai mắt lóe sáng lóe sáng. Dạng tiểu tử ngoài miệng không có lông này, thật có thể đảm đương đại nhậm sao? Hồ khâm sai cực kỳ hoài nghi. Có điều thấy hắn an bài công việc tiếp đãi gọn gàng ngăn nắp, ít nhất cũng là nhân tài đi...

Phục hồi tinh thần lại, thấy Vương Hiền ở đó khoanh tay nghe huấn, Hồ Oanh hỏi:

“Vương đại nhân, quý huyện có bao nhiêu chùa miếu, bao nhiêu đạo

quán?"

"Cái này, tiểu nhân không tin đạo Phật, từ trước đến nay không chú ý cái này".

Vương Hiền âm thanh cung kính nói:

“Có điều trong huyện thành có tòa Vĩnh Yên tự, còn có tòa Thủy Nguyệt quan, tiểu nhân có biết. Về phần ở nông thôn, nghe nói cũng có một số miếu hoang do dân gian thiết lập vân vân..."

Mặc dù hắn biết bốn huyện còn có chín tòa miệu, năm đạo quanh, nhưng hắn tuyệt đối không thể thừa nhận. Bởi vì theo như hoàng minh tổ huấn, trong một huyện chỉ có thể có một chùa một quan. Cho dù mọi người đều biết không phải như thế, nhưng người đâm xuyên tung cửa sổ này, tuyệt đối không thể là minh.









"Láu cá!"

Hồ Oanh nghiệm mặt giáo huấn:

"Nếu ngươi là điền sử, có mấy tòa miếu mấy tòa quan, phải vô cùng rõ ràng mới đúng".

"Chức điểm sử này của tiểu nhân, vừa thay quyền chưa tới một tháng".

Vương Hiền về mặt đau khổ nói:

“Hơn nữa chỉ quản trong huyện, còn chưa chú ý bên ngoài".

Dừng một lúc nói:

"Nếu không thì ta gọi người lễ phòng tới hỏi thử?"

“Không cần".

Trong lòng Hồ Oanh cười thầm, tiểu tử này thật đúng là nước sôi không lọt, tự nhiên không giống con nít, tò mò hỏi:

"Ngươi ở trong nha môn này mấy năm rồi?"

“Hồi bẩm đại nhân, hai năm rồi".

Trong lòng Vương Hiền tự nhủ, đúng là hai năm... Năm ngoái cùng năm nay.

“Bất phàm"



Hồ Oanh kinh ngạc nói:

“Hai năm tử Thư bạn làm tới điền sử, ngươi làm như thế nào?"

Nếu biết Vương Hiền thật ra vào nha môn vẫn chưa tới một năm, không biết Hồ khâm sai sẽ kinh ngạc thành dạng gia

“Chủ yếu là Đại lão gia thưởng phạt phân minh".

Trong lòng Vương Hiền tự nhủ người định chọn rể à, hỏi kỳ như vậy làm gì.

"Vừa lúc thời buổi rối loạn, tiểu nhân lập mấy công lao, Đại lão gia mới lực bài chúng nghị, để ta làm tư hộ".

Dừng một lúc nói:

“Điển sử này của tiểu nhân..." "Là thay quyền". Tiểu hậu sinh tuấn tú kỳ cục kia cười hì hì nói:

"Tiểu tử ngươi thật biết điều, người ta đều sợ nói mình quan nhỏ bị coi thường, người lại sợ người ta nghĩ người quan lớn".

“Rõ ràng không thể nào".

Vương Hiền thản nhiên nói:

"Ta không thể lừa gạt khâm sai đại nhân".

“Ha ha tốt".

Hồ Oanh cười nói:

“Hôm nay ta đi Thủy Nguyệt quan cùng Vĩnh Lạc tự, đồng thời người bảo người lễ phòng, tra rả xem bồn huyện có bao nhiêu chùa miếu đạo quan trước, ta cũng sẽ phải người đi thăm dò, còn có bao nhiêu tăng ni, tất cả đều tìm hiểu rõ cho ta, không cho phép hàm hồ, hiểu rồi chứ?"

"Dạ"

Vương Hiền đáp khẽ.

Cùng lúc đó, Điều chú bộ cũng định đi ra cửa. Kể từ sau khi bị Ngụy tri huyện cưỡng chế tình dưởng hắn liền ngại gặp người, luôn cửa chính không ra, cửa phụ không bước, thành trạch nam số một của bọn huyện, mãi đến tận tối hôm qua Lý Thịnh cùng Hà Thưởng dat tay nhau tới...

Từ trong kinh hãi ngắn ngủi phục hồi tinh thần lại. Điều chủ bộ nghe hai người mang đại kế bảo thủ sang, không khỏi tim đập thình thịch. Dù sao đối phương là Cẩm Y về, muốn xử lý điền sử, còn không giống bóp chết con kiến sao?

Cho nên hắn đáp ứng không chút do dự, giúp bọn họ liên lạc mấy nhà giàu, tới tham dự đại để bảo thủ. Nhưng sau khi hai người rời đi, Điều chú bộ lại đem không thể ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, hắn đã nhớ lại

Vương Hiền âm hiểm xảo trá kia, là khiến người sợ hãi như vậy...

Từ ngày đầu tiên Vương Hiền vào nha môn, Điều chủ bộ đa lĩnh giáo qua sự âm hiểm của hắn, sau khi hắn bị chặt đi phụ tả đắc lực, bị mất quyền lực, bị yêu ma hóa, mãi đến khi bị đuổi ra khỏi nha môn... Sau lưng đều có bóng dáng của Vương Hiền, nhưng hắn lại không tóm được bất cứ chứng cớ gì.

thton Nói thật ra, Điều chủ bộ đã bị Vương Hiền dọa đến vỡ mật, quay đầu nhìn lại từng màn trước kia, còn không phải nuôi lần hắn có cảm giác nắm chắc sẽ thắng, thì đều thua đến ngơ ngác... Chẳng lẽ lần này có thể ngoại lệ?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch