Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 27: Hết sức căng thẳng (1)

Chương 27: Hết sức căng thẳng (1)


Vương Hiền đối với lão cha khâm phục sát đất. Đây gọi là gì? Trù tính trong màn trường, quyết thắng từ ngoài ngàn dặm? Dù sao một bức thư của Lão cha, điều động Hồ Bất Lưu, đả động Ngụy tri huyện, để Tư

Mã sự gia của hắn xuất hiện trước mặt minh ,

Nhớ lại lúc đó, lão cha hắn nói, nếu như muốn lật bản án này, bây giờ kỳ thực là cơ hội rất tốt. Bởi vì Án Sát Chiết Giang Chu Tân, nhờ giỏi xử án mà trở nên nổi tiếng, người đời gọi là “Lãnh Diện Hàn Thiết”, quan viên dưới quyền hắn, đều phải chuẩn bị tinh thần đầy đủ, hiện tượng đùn đẩy tắc trách sẽ giảm đi rất nhiều.

"Ý cha là, bảo con đi tỉnh thành tìm Chu nghiệt đai?" Vương Hiền hỏi.

"Ngu ngốc!"

Vương Hưng Nghiệp vỗ đầu hắn một cái, hầm hừ nói:

"Nếu người trực tiếp đi tìm Chu nghiệt đai, đặt Huyện Tôn ở chỗ nào hả? Đặt Thái tôn ở chỗ nào hả? Chúng ta lật án là vì cái gì chứ? Tri huyện nhà tan, phủ doãn diệt môn, đắc tội bọn họ liệu làm sao có thể sống nổi?”

"Vâng." Vương Hiền ôm đầu nói: "Cha dạy dỗ phải lắm.”

"Không phải vạn bất đắc dĩ, không thể như nhà họ Lâm vượt cấp kiện lên trên. Có câu quan huyện không bằng người quản hiện tại, huống hổ vừa là quan huyện lại là người quân hiện tại? Mọi chuyện trước tiên người cần phải cân nhắc thể diện của hắn, để hắn ra mặt, hắn được ra mặt, đương nhiên sẽ không quên điểm tốt của ngươi, tùy tiện quan tâm một chút, có thể khiến cho nhà họ Vương chúng ta như cá trở mình hồi sinh trở lại!”

Vương Hưng Nghiệp dùng kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong nha môn của hắn, dạy dỗ con trai nói:

"Vì lẽ đó lần này, chúng ta dùng tốt sân khấu, để Huyện thái gia lên đài diễn xướng, được cả sảnh đường khen ngợi, hiểu chưa?”

"Đã hiểu."

Vương Hiền sợ lại bị đánh, nhích người ra xa một chút nhỏ tiếng nói:

"Nếu như tri huyện sợ phiền phức thì phải làm sao?"

"Sẽ không đâu, ngươi không phải nói, nhà họ Lâm đến trong tinh cáo trạng sao? Phỏng chừng Lãnh Diện Hàn Thiết đã nhìn trúng vụ án này

rồi.”

Vương Hưng Nghiệp cười nói:

"Chỉ cần biết Triệu thị chưa chết, Huyện thái gia khẳng định đứng ngồi không yên, hắn sợ bị Chu Nghiệt Đại lột mũ ô sa!"

Vương Hiền lúc đó đối với phân tích của lão cha, vẫn chỉ là bán tín bán nghi, nhưng khi nhìn thấy Hồ bộ đầu và Tư Mã sự gia, hắn hoàn toàn thua phục.

"Nhị Lang, vị này chính là tây tịch của Huyện Tôn Tư Mã tiên sinh, có mấy lời muốn hỏi ngươi."

Hồ bộ đầu giới thiệu hai người với nhau, sau đó liền lui ra khỏi phòng, đứng canh ngoài cửa.

Tư Mã sự gia tên là Tư Mã Cầu, lấy tính cách đái dầm của văn nhân, thì có chuyện sẽ không biết nói thẳng, hắn quan sát bốn phía, nhìn thấy trong phòng chỉ có bốn bức tường, ánh đèn lay lắt như hạt đậu, trên bàn lại chất vài quyển sách, nào giống là chỗ ở của làng tử khoa trương, rõ ràng là hàn xá của thư sinh nghèo,

Tư Mã Cầu là lão tú tài nhiều năm không khoa đệ, không những không cảm thấy keo kiệt, ngược lại có phần thân thiết nói:

"Ngươi đang xem sách gì vậy?”

Nói xong tự mình cầm lên xem là một quyển Vận Hội Định Chính,





đây là Lâm cô nương bảo Thất thúc tặng cho hắn. Tư Mã tiên sinh không khỏi cười nói:

"Muốn học làm thơ sao?"

"Học biết chữ mà thôi."

"Tại sao muốn học biết chừ? Ngươi muốn đọc sách à?" Tư Mã sư gia tò mò nói.

"Vâng."

Vương Hiền sớm đã ấp ủ trong đầu "dốc lòng truyền kỳ - lãng tử hồi đầu ngàn vàng khó đổi", nghe vậy thở dài nói:

"Vãn bối lần này khởi tử hoàn sinh, mới biết sinh mệnh đáng quý, hối hận biết bao năm đó lêu lổng ngang ngược, lãng phí thời gian, hiện tại gột rửa dù lòng đã lột xác, nhưng đáng tiếc đọc sách đã muộn rồi, chỉ cầu biết chữ hiểu rõ lý lẽ, làm một hiếu tử lượng dân.”

"Chậc..."

Nếu là văn nhân bình thường, phòng chừng sẽ bị những lời này của Vương Hiền, lệ nóng doanh trong cảm động biết bao, nhưng Tư Mã sư gia lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, đương nhiên có thể từ trong một phen "lời tâm huyết này, ngài ra chút ít mùi vị khác thường. Lời nói vẫn vẻ nho nhã như thế, c răng sớm đã nghĩ sẵn trong đầu rồi?

Hắn không khỏi tường tận quan sát người thanh niên này. Dưới ánh đèn lờ mờ, không thấy rõ dáng dấp, nhưng có thể thấy rõ một đôi mắt sáng như sao mai... Ừm, có tâm kế, nhưng không khiến người chán ghét, hiếm thấy hiếm thấy. .

Thu hồi ánh mắt, Tư Mã sư gia vuốt râu cười nói:

"Không muốn không muộn, Tô Lão Tuyền hai mươi bảy tuổi bắt đầu đọc sách. Người còn chưa tới mười bảy tuổi, còn có rất nhiều thời gian."

Chuyển đề tài, cuối cùng vào đề tài chính nói:

"Lão phu lần này đến, một là vì vụ án của ngươi, hai là vì manh mối người cung cấp."

Nói xong mỉm cười bảo:

"Dựa theo cách nói của ngươi, đây kỳ thực là một chuyện."

"Là một chuyện." Vương Hiền gật đầu đáp.

"Thế nhưng Huyện Tôn không tin tưởng lắm."

Tư Mã Cầu chậm rãi nói:

"Ngươi biết, vụ án này triều đình sớm đã định án, phạm nhân chỉ đợi thu quyết, không thể chỉ dựa vào vài câu nói suông của ngươi, liền tùy

tiện làm việc."

"Vâng, vậy thì hay là hai chuyện đi."

Vương Hiền sớm đã cân nhắc nhiều lần, tính toán kỹ lưỡng nói.

"Giải thích thế nào?"

"Ngày mai là ngày huyện nha thả cáo trạng” (thả cáo trạng ý cho phép kháng án, châu huyện nha môn xưa kia định kỳ treo bảng cho phép cáo trạng)

Vương Hiền nói: "Ta sẽ đến cáo trạng với Huyện lão gia, xin truy bắt hung thủ mưu sát ta."

"Hung thủ ở đâu?" Tư Mã sư gia trầm giọng hỏi.

Vương Hiền nhìn hắn, Tư Mã sự gia bật cười nói:

"Ta là người Nam Kinh, vốn không dính líu đến người huyện Phú Dương các ngươi. Lần này theo Đông Ông đến đây nhậm chức, thực hi vọng hắn có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng, ta cũng sẽ không cần bận tâm cơm ăn áo mặc, cho nên người không cần lo lắng, ta sẽ phân chủ báo tin.”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch