Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 3: Ôi Tích ca của ta (1)

Chương 3: Ôi Tích ca của ta (1)


Lúc này, Vương Quý đã bốc thuốc trở lại, lão nương đang bận làm giày, thấy hắn xách thuốc, liên mừng rỡ nói.

"Bọn họ chịu bán?"

thiệt

"vâng".

Vương Quý khẽ gật đầu, đem gói thuốc giao cho lão nương, lại từ trong ngực lây lắc tay ra, đưa cho lão nướng.

"Sao?" Thấy bộ dạng kia của hắn, bà liên minh bạch, ngượng ngùng cười nói:

"Bọn họ không mắc mưu?"

"Thấy là thứ mẹ lấy ra, người ta sẽ nghĩ nhiều hơn".

Vương Quý buồn bực nói: "Người hiểu hàng vừa nhìn, đã bảo là đồng, mạ lớp vàng thôi". "Một đám mắt mù, đây rõ ràng là vàng thật!"

Lão nương mặt không đó không ngại, đeo lắc tay mạ vàng kia lên cổ tay, không nói chuyện này nữa.

"Vậy mày làm sao lấy được thuốc?"

"Cô nương nhà họ Lâm đang bốc thuốc cho mẹ nàng, thấy con bị mấy người kia trách, nên trả thay con".

Vương Quý thành thật đáp.

"Nàng bảo hai ngày nữa sẽ tới thăm đệ đệ đó".

"Hừ, giả mù sa mưa".

Lão nương mắng một tiếng:

"Nhà họ Lâm của nàng làm hại chúng ta thảm như vậy, nếu dám tới cửa, ta sẽ đánh gãy chân nó!"

Vương Quý nào dám tranh luận với mẹ, rụt rụt cổ không nói. "Còn chưa hỏi, thuốc này rốt cuộc bao nhiêu tiền một bao?"

An nói nhà ai



"Một trăm vẫn..."

Vương Quý nhỏ giọng nói.

"MÁc như vậy?"

Lão nương hít một ngụm khí lạnh, lau mồ hôi nói:

"Này là cần uống một tháng, bán lão nương cũng không đủ..."

"Nghĩ thêm biện pháp vậy..."

Vương Quý thở dài nói:

"Mẹ, con đi xem thử đệ đệ".

Nói xong đi vào tây sương phòng ngồi một lát, liền tâm sự nặng nề mà đi ra.

Lúc ăn cơm trưa, lão nương thấy vợ Vương Quý chưa ra, biết nàng lại ngại cơm khó ăn, Vương gia gần như một ngày ba bữa cám gạo canh rau, nhiều nhất lại thêm chút muối đậu, quả thật khiến người ta khó có thể nuốt trôi... đương nhiên người phải có thứ để chọn mới có thể chọn ba lấy bổn. Lão nương cùng Vương Quý, Ngân Linh không có gì để chọn, tất nhiên ăn sạch không chút dư thừa...

Thấy vợ Vương Quý vẫn chưa ra, lão nương liền đem chén cơm xới cho nàng, chia cho con gái.

"Đừng lãng phí".

Không ai lo lắng vợ Vương Quý có bị đói hay không, vì nàng luôn có thể thần không biết quỷ không hay mua đồ ăn ngon, thừa dịp Vương

Quý bắt đầu làm việc, trôn ở trong phòng ăn một mình.

Cho nên thấy nàng lúc này vẫn chưa ra ăn cơm, người một nhà liền biết, vợ Vương Quý lại ăn một mình rồi. Nhưng người ta xài của hồi môn của mình, lại không ăn ở trước mắt người, ai cũng không tiện nói thằng nàng cái gì.

Lão nương ăn xong trước, liền lấy hơn mười đôi giày vài tranh thủ thời gian rảnh làm trong nửa tháng, dùng bọc quần áo gói thành một bọc, mang lên chợ bán. Hôm nay chính là ngày họp chợ, vốn là định đi



buổi sáng, nhưng vì chuyện của Vương Hiền mà chậm trễ...

Hai huynh muội cơm nước xong, Ngân Linh thu dọn bát đũa, Vương Quý thì về mặt tâm sự trở về phòng, muội muội gọi hắn cũng không nghe thấy.

Tưởng rằng ca ca lại cùng chị dâu gây lộn, Ngân Linh cũng chẳng để

trong lòng, làm xong việc nhà liền bung chén thuốc, đi bón Vương Hiền uống thuốc. Lúc chén thuốc lớn sắp uống xong, động sướng phòng đột nhiên vang tiếng quát mắng của vợ Vương Quý.

Ngân Linh buồn bực vỗ vỗ trấn, lầm bầm nói:

"Lại nữa rồi... Có bản lãnh thì mắng lúc lão nương ở nhà đi".

Mặc dù tức giận, nhưng tiểu hài tử nàng cũng không cách nào nhúng tay vào, chỉ có thể ở đó mà nghe.

"Được lắm, đồ Vương nước mũi người, chảy nước mũi nửa đời rồi, rốt cuộc có bổn sư rồi!"

Thanh âm đột nhiên rõ hơn rất nhiều, hiển nhiên chiến trường của hai người từ trong nhà chuyển ra sân.

"Không ngờ học được trộm đồ!"

"Ngươi nói ai trộm đồ?"

Nếu như là mắng hời hợt, Ngân Linh cũng chỉ vì không nghe thấy, nhưng nghe chị dâu măng đại ca là kẻ trộm, nàng nhất thời tức giận, cầm chén đặt xuống bàn cái cạch, xông tới cửa, chất vấn đại tẩu.

"Tự người đi hỏi hẳn đi, coi có trộm không!"

Vợ Vương Quý cầm cây chổi chi vào Vương Quý nấp sau lu nước, trừng mắt nói.

"Hắn thừa dịp ta ngủ, trộm đồ trang sức của ta, bị ta bắt tại chỗ!"

"Giữa hai vợ chồng nào gọi là trộm chứ?".

Thấy muội muội cũng đi ra, Vương Quý đỏ bừng cả khuôn mặt, ngượng ngùng nói:

"Mẹ nói vợ chồng một thể của ngươi cũng là của ta".

" Thúi lắm! Đó là của hồi môn của ta!"

Thấy Vương Quý nói xạo, vợ Vương Quý phẫn nộ xông về phía hắn:

"Đó là tài sản nhà họ Hầu ta, không quan hệ với nhà họ Vương

ngươi!"

Bà nương này cao lớn có lực, để nàng đánh đuổi, Vương Quý thật đúng là ăn không tiêu, đành phải bị đuổi chạy khắp sân, vừa chạy vừa xin tha:

"Cứ coi như ta mượn không được sao, sau này kiếm tiền rồi, vẫn của ngươi là được!"

"Ngươi trộm đồ trang sức của ta làm gì, có phải là có tình nhân bên

ngoài?"

Vợ Vương Quý phẫn nộ nói.

"Đừng nói bừa".

Ở trước mặt muội muội, Vương Quý cảm thấy xấu hổ bội phần.

"Làm sao có thể chứ?"

"Vậy cũng đúng, chi bằng ngươi."

Vợ Vương Quý khinh miệt hừ một tiếng. Đột nhiên nhớ tới buổi sáng, hai mẹ con làm phát sâu vì tiêm thuốc của Vương Hiền, lúc này còn có gì không rõ. Hóa ra Vương Quý trộm của hồi môn của mình, là

muốn đi mua thuốc cho Vương Hiền!

Đây liền đụng tới kiêng kị của nàng! Nàng là gà vào lúc nhà họ Vương còn tốt, môn đăng hộ đội, của hồi môn rất hậu hĩnh. Ai ngờ sau khi bố chồng phạm tội, nhà họ Vương rất nhanh liền suy sụp, điều này làm cho trong lòng nàng luôn nghẹn tức, chỉ là sợ bà mẹ chồng lợi hại kia nên luôn không phát tác được, 01

Mãi đến khi mẹ chồng cùng chồng tang gia bại sản, cũng muốn kéo dài tánh mạng cho Vương Hiền, vợ Vương Quý rốt cuộc bắt đầu giận dỗi, nàng kiên quyết không đồng ý dùng tiền trên người một kẻ vô dụng, thường treo một cậu ở ngoài miệng, chính là Cứu sống cũng là một cái tai họa, còn không bằng để hắn chết liền xong!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch