Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 31: Vào Trang! (1)

Chương 31: Vào Trang! (1)


Hà viên ngoại tên gọi là Hà Thường ở trong trấn Tam Sơn thậm chí khắp cả huyện Phú Lương, là một đại nhân vật tiếng tăm vang dội. Hắn năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, trời sinh khuôn mặt to lớn, hai con mắt trợn tròn, luôn lộ ra vẻ dồi dào tinh lực, miệng thì rộng lúc nào cũng nhếch nhếch, mang theo cảm giác ngạo mạn.

Hắn đúng là có tư cách để ngạo mạn, bởi vì hắn là Lương Trưởng lão gia của trấn Tam Sơn. (Lương Trưởng đứng đầu về lương thực)

Ba ngàn vạn thuế lương thực của cả nước, chính là dựa vào ba ngàn Lương Trưởng này mà thu thập lại. Để dụ dỗ những người này không lĩnh bổng lộc lượng quan, Chu Nguyên Chương cho bọn hắn rất nhiều đặc quyền, tỷ như có thể thể tập (thế tập cha truyền con nối), có quyền quản lý hương dân, can thiệp tư pháp. Nếu như làm xuất sắc, thông qua tiến cử thi không cần phải tham gia khoa thi cũng có thể vào triều làm quan. Chu Nguyên Chương cũng thường xuyên gọi bọn họ đến hỏi thăm vài lời, nhằm hiểu rõ dân tỉnh, thậm chí thính giáo một vài biện pháp giải quyết vấn đề, sau khi đàm luận, nếu vừa ý, có khi được lưu lại làm quan, nếu cao nhất thậm chí có thể lên làm Bố chính sử!

Thời đại này Lương Trưởng, chính là đại nhân vật oai phong một phương, tỷ như Hà Thường Hà viên ngoại. Hắn từ cha hắn, kế thừa sản nghiệp to lớn, ở trong mắt những người nhà quê, hắn cũng như khoác lên mình danh hiệu Lương Trường

Trong đại viện nhà cao cửa rộng của hắn ở trấnTam Sơn, nuôi mấy phòng thể thiếp, cả ngày đắm chìm trong tửu sắc. Lại giỏi múa thương đánh gậy, kết giao với các nhân vật giang hồ, ở Phủ Dương thậm chí khắp Chiết Tây, tên tuổi vô cùng vang dội.

Buổi sáng ngày đó, hắn đang ở trong nhà ôm tiểu thiếp Lăng Hoa mà mình sủng ái nhất uống rượu, vị Lăng Hoa này một phần hài xuân, mắt thụ đa tình, mặc một bộ xiêm y quần dài màu xanh nhạt may vừa ôm người kèm áo thiếu hoa màu phấn hồng, xiết chặt lấy thắt lưng nhỏ nhắn yểu điệu, đặc biệt xinh đẹp.

Hà viên ngoại ôm vòng eo nhỏ nhắn của mỹ nhân, nghe nàng mềm giọng thì thầm, vô hạn say mê nói:

"Lăng Hoa, gia với người ngọt ngọt ngào ngào hai năm rồi, mà sao ta không thể nào chán người được đây?"

"Gia lại trêu chọc người ta."

Lăng Hoa che miệng cười nói:

"Sợ là cùng với các nàng khác cũng đều nói như vậy."

"Nói với các nàng ấy là giả dối, còn nói với người mới là sự thật."

Hà viên ngoại mê muội mà cười cười, tay liền không thành thật mở y phục ra.

Lãng Hoa để lại tay của hắn nói:

"Này đang ban ngày..."

"Ban ngày hoang dâm mới thấy rõ, tối om còn có gì vui?" Hà viên ngoại vừa nói, vừa cởi thắt lưng của nàng xuống.

"Đừng."

Lăng Hoa âm thanh run rẩy:

"Ta trong lòng luôn cảm thấy sợ hãi, luôn mơ thấy quan sai xông tới, bắt ta đi."

"Sợ cái gì?"

Hà viên ngoại ha ha cười nói:

"Ta là Lương Trưởng thế tập, ai dám đến nhà ta mà lục soát? Huống hồ những năm cuối tiền triều nhà ta chính là nơi tị nạn, có thể nói là không chút sơ hở. Người trôn ở bên trong, một trăm năm cùng tìm không ra ngươi!"

Nói xong liền nắm lấy bờ vú nhỏ nhắn của mỹ nhân, trấn an nàng nói:

"Hơn nữa, bên ngoài đều sớm cho rằng người đã chết, ai còn bỏ công đi tìm kiếm?"

"Ừm."

Mỹ nhân lúc này mới buông lỏng tâm sự, bị hắn vuốt về công dân động tình, rên rỉ uốn éo đong đưa thân thể mềm mại.







Hà viên ngoại tà tà nở nụ cười, đang định xách súng lên ngựa, cùng mỹ nhân đại chiến ba trăm hiệp, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh của quản gia Hà Phúc:

"Lão gia, trong huyện có người đến truyền tin, nói có quan sai cầm trát bắt giam tới nhà bắt người!"

"Á!"

Lăng Hoa bị dọa đến hồn phi phách tán, Hà viên ngoại cũng khẩn trương vội nói:

"Làm sao có thể?"

Mau chóng sửa lại xiêm y, nói với Lăng Hoa:

"Ngươi trốn đi, bên ngoài có ta ứng phó.".

"ừm."



Lăng Hoa chẳng thèm quan tâm nhặt lại xiêm y, liền lảo đảo chạy vào nội thất.

Hà viên ngoại vừa đến tiền thính, liền thấy là Bạch Dịch Hầu Tam của Hình Phòng, là tùy tùng của Từ Điển Lại ở Hinh Phòng có kết giao với mình lúc trước, liền ôm quyền nói:

"Hầu phó xin mời ngồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Hầu Tam liền đem tình hình ngày trước ở công đường, kể lại cho Hà Thường biết. Hà viên ngoại nghe xong thở phào nhẹ nhõm nói:

"Ta còn tưởng có chuyện gì to tát chứ."

"Đối với viên ngoại mà nói đương nhiên là chuyện nhỏ."

Hầu Tam cũng cười nói:

"Nhưng vẫn là lo trước khỏi hoạ đi, ta xem bọn họ người đến không ít, nhất định là muốn bắt tội viên ngoại."

"Hừ."

Hà Thường hừ một tiếng nói:

"Bắt tội mà dám bắt đến trên đầu ta sao!"

Có câu nói “Công đường một chấm đỏ, nhân gian ngàn giọt máu", “một chấm đỏ” này, chính là màu mực đỏ Huyện thái gia đóng lên trát bắt giam, bộ khoái liên dựa vào trát này đi lừa đảo tàng tiên những 11gười được gọi tên. Đầu tiên quấy rầy một trận, hù dọa một phen, yêu câu “tiện đi lại”, “tiền mua giày”, “tiến rượu và thức ăn”. Thậm chí còn được đằng chân lân đằng đầu “tiền xin thả”, “tiền xin gia hạn”... Nếu như người đó không đồng ý, không muốn xuất tiên, hoặc ra giá quá thấp, bộ khoái sẽ xé rách quần áo của bọn họ, làm dính thêm chút máu, báo lại người bị gọi dùng vũ lực chống lại lệnh bắt, lại lần nữa cho ra một tráp bắt giam khác, người bị gọi cứ chờ đến lúc cửa nát nhà tan đi.

Thế nên vừa nghe thấy quan sai cầm trát tới bắt người, bách tính bất luận giàu nghèo, đều có cảm giác như trời đất sụp đổ. Đương nhiên Hà viên ngoại thì không sợ rồi, chỉ là cảm thấy rất phiền phức, cố gắng nhẫn nại nói với Hầu Tam:

"Hầu gia cực khổ rồi, phía sau rượu và thức ăn đa dọn xong..."

"Ta phải nhanh đi về, nếu như đụng phải liền khó xử."

Hầu Tam vội từ chối nói.

"A, vậy thì ngày khác nhé."

Hà viên ngoại từ trong tay áo, móc ra năm quan rưởi tiền giấy, đuổi Hầu Tam rời đi.

Hầu Tam vừa đi, Hà viên ngoại võ bàn một cái rầm:

"Mấy tên đầu gỗ, thể mà lại để cho có người nhận ra!"

Nói xong buồn bực dặn dò Hà Phúc nói: .

"Để cho sáu người bọn họ, nhanh chóng đi huyện Đồng Lư trốn tránh một thời gian, không có lệnh của ta không cho trở về."

"Vâng."




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch