Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 34: Kim ốc tàng kiều (2)

Chương 34: Kim ốc tàng kiều (2)


Nha hoàn Thu Hương đang buồn chán đến chết nhìn thiếu gia, liền thấy một thiếu niên mi mục như họa, môi hồng răng trắng đang đi tới. Nàng vừa quay đầu liền thấy được, mặc áo quần của bộ khoái mà cũng có thể anh tuấn đến như vậy, chỉ là quá gay, gây đến mức khiến Người đau lòng...

Chẳng qua thiếu niên cũng không phải hướng đến nàng, mà là ngôi xổm xuống chơi đùa cùng với tiểu thiếu gia, thật sự rất giàu tình yêu thương nha... Thu Hương về mặt ngây ngốc, lòng mến mộ như cỏ dại

mà lan tràn.

Lâm Thanh Nhi và đứa nhỏ tám tuổi kia rất nhanh liền thân quen, hai người một bên bắt châu chấu, một bên đáp chuyện nói:

"Người tên là gì?"

"Đại Bảo..."

"Xem ra cha mẹ ngươi rất yêu thương người nha."

"Đó là đương nhiên."

Đứa nhỏ kiêu ngạo nói.

"Ngươi có mấy nương vậy?"

Thấy nha hoàn kia đang đứng có chút xa, Lâm Thanh Nhi nhỏ giọng hoi.

"Bảy người..."



Đứa nhỏ không chút nghĩ ngợi nói:

"Đại Dương, Nhị nương, Tam Dương, Tứ Nương, Ngũ nương, Lục nương. Thất Nương."

Trong lòng Lâm Thanh Nhi, nhất thời căng thẳng, run giọng hỏi: "Vậy sao ta chỉ thấy có sáu người?"

"Thất Nương cổ cổ quái quái, khi có người ngoài thì xưa nay đều không lộ diện."

Đứa nhỏ bịu môi nói:

"Tam nương nói nàng là con chuột tinh, vừa thấy người liên chui xuống động."

"Nói bậy, người làm sao sẽ khoan thành động được?"

Tim Lâm Thanh Nhi đập nhanh đến mức muốn văng ra khỏi lồng



"Không tin thì thôi."

Đứa nhỏ tức giận nói.

"Thật sự có hầm ngầm?"

"Ừm."

Nhóc con ngây thơ gật đầu nói.

"Ở đâu?"

"Lúc nương nói ở dưới giường cha ta, chang qua ta cũng chưa từng thấy... A, người đi đâu vậy?"

"Đi nhà xỉ."

“Nhà xí ở phía sau đó cơ..."



Lát sau, Hồ Bất Lưu đi đến hậu viện, lục soát đã gần xong, chỉ lục soát ra được mấy cọng lông... .

Trương mặt rỗ đi ra chào hắn, lau mồ hôi nói:

"Đầu lĩnh, giờ sao?"

Hồ Bất Lưu không để ý đến hán, mà đi đến bác phòng, liền thấy Hà viên ngoại liên tục cười lạnh nói:

"Hô bộ đầu, chúng ta có thể nói chuyện một chút được chưa."

"Cứ bình tĩnh."

Hồ Bất Lưu cất bước tiến vào phòng, liền thấy bên trong bài biện xa hoa, thảm len lót sẵn, bình vàng cắm mại, bàn ghế đều làm bằng gỗ đàn hương, trên mặt còn đặt đệm thiêu gam ly, đĩa, chén trên bàn, đều là đồ sứ thiếp vàng tốt nhất, ngay cả đũa cũng là làm bằng ngà voi.

Hồ Bất Lưu hai mắt nhìn chăm châm rượu và chén đũa thức ăn trên bàn.

"Công Chỉnh đang uống rượu với ai à?"

"Mới vừa uống cùng nương tử của ta."

"Không biết là vị nào?"

Hồ Bất Lưu nói, ánh mắt không để lộ dấu vết nhìn ra ngoài. "Ay..."

Hà Thường trong lòng hồi hộp.







"Công Chính trí nhớ không tốt vậy sao?" Hồ Bất Lưu căn bản không cho hắn có cơ hội suy tính.

Hà Thường hít sâu một cái, cố ý lớn tiếng nói:

"Ngũ nương tử của ta!"

Hắn thực trông cậy vào bọn Hà Phúc có thể thông minh cơ linh một chút, nhanh đi ra ngoài thông đông bịa đặt lời cung

Mà không biết rằng, Hồ Bất Lu lúc hỏi câu này, đã sai người gác ở Nguyệt Lượng Môn, không cho bất kỳ người nào ra vào, sau đó để Trương mặt rỗ đi mời người đối chứng

Chờ chờ vài giây, Hồ Bất Lu tranh thủ đánh giá bài biện trong phòng, trong lòng thẫm măng, mấy tên giàu xôi nảy sống quả thật như là thần tiên Khuê nữ của lão từ xuất giá còn chưa có của hồi môn đây này...

Bên kia Hà viên ngoại lại đang bị dày vò, không còn ngạo khỉ như trước kia, đi tới bên cạnh Hồ bộ đầu nhỏ giọng nói:

"Hô gia coi trọng món nào, ta sẽ sai người đem đến tặng."

"Đều coi trọng..."

Hồ Bất Lưu bật thốt lên, nói xong ha ha cười nói:

"Nhà ta cửa nhỏ nhà nhỏ, bày không nổi những món đồ sang quý này."

"Đâu có đầu có..."

Hà viên ngoại lau lau mồ hôi nói:

Mi nej

"Là ta nói sai rồi, lão gia ngài đương nhiên là muốn mua mới." Rồi lại thấp giọng nói: "Một ngàn lượng bạc, Hồ bộ đầu xin người tha cho ta một mạng."

Thời đại này tiền giấy mất giá lợi hại, triều đình càng cấm dùng kim ngẫn giao dịch, kim ngân cảng có giá

Hồ bộ đầu một năm ròng rã gộp lại, đại khái chỉ có thể thu vào một trăm lạng bạc rằng, giá này quả thật là cao dọa người. Hiện tại chỉ cần đáp ứng Hà Thường, mình có thể không cần làm việc mười năm!

Hồ Bất Lưu mạnh mẽ nuốt xuống chữ “thật sao”, tiền nhiều hơn nữa cũng phải có mạng mới xài được, hắn không Sợ Huyện thái gia trách tội, hãn sợ chính là Vương Hưng Nghiệp đang phơi muối ngoài Thiệu Hưng kia. Vương Lão cha làm ở Hinh Phòng thư đã nhiều năm, đối với việc hắn từng ăn hối lộ làm mấy việc trái pháp luật đều nắm rất rõ ràng, đủ để hạn chết đi chết lại trên tấm lân!

Nghĩ lại, chỉ cần bất Hà Thường bao nhiêu tiền còn ép không ra? Còn có những đồ vật này, hà tất phải nhất thời sốt ruột, Hồ bộ đầu quyết chắc chủ ý, liền im lặng không lên tiếng.

"Ta lại thêm năm thỏi vàng!"

Hà viên ngoại cắn răng nghiến lợi nói.

"Nếu không Hổ gia đưa ra một số? Ta cho dù tang gia bại sản, cũng sẵn sàng cho ngươi!"

Hồ Bất Lưu liếc hắn một cái, trong lòng tự nhủ đây thực sự là một đại nhân vật, nhưng nói gì cũng đều đã quá muội, hắn vân không thèm nói tiếng nào,

"Hồ gia, chở có ép ta!"

Hà Thường thấy khẫn cầu vô dụng, lộ ra khuôn mặt dữ tợn nói:



"Đến lúc đó, cho dù là Huyện thái gia của các người, cũng đều xuống bủn với nhau!"

"Vậy thì chờ biện pháp hay của Công Chính."

Hồ Bất Lưu đứng lên, hắn nhìn thấy Trương mặt rỗ đã trở về.

"Rối loạn cả buổi, đều nói không phải là mình, ta để cho các nàng suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng mới thống nhất khẩu cung, nói là lục nướng."

Trương mặt rỗ ha ha cười nói: "Công chính, người thấy thế nào?" Hà Thường bình tĩnh nói:

"Ta cùng nha hoàn vụng trộm, các nàng đương nhiên không biết!"

"Nha hoàn nào?"

Thấy hắn khó chơi như thế, Hồ Bất Lưu lạnh lùng nói.

"Không cần đi hỏi, nàng đương nhiên không dám thừa nhận, nếu không sẽ bị nương tử của ta đánh chết."

Hà Thường sớm đã nghĩ kỹ lời giải thích "Hừ, ta xem là Kim ốc tàng kiểu đi!" 07 Hồ Bất Lưu triệt để trở mặt, vỗ bắn cái rầm nói:

"Đem giường của hắn hủy đi cho ta!"




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch