Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 49: Lão Vương trở về (1)

Chương 49: Lão Vương trở về (1)


"Lâm tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc muốn nói gì vậy?"

Ngân Linh sáp lại gần, tò mò hỏi.



Lâm Thanh Nhi mặt càng đỏ bừng, cúi đầu vày vò la khăn. Đến khi ngẩng đầu lên, lời trong bụng lại trở thành:

"Ngươi có thể không cần phải cầm trứng gà..."

"Vậy thì tốt quá."

Vương Hiền vui vẻ nói:

"Đỡ cho lão nương cả ngày hoài nghi ta ăn vụng!"

"Ha ha..."

Lâm Thanh Nhi bị chọc cười, nhẹ cắn môi nói:

"Ngươi, có lời nào muốn nói với ta hay không?"

"Không có."

Vương Hiền lắc đầu một cái.

"Thật sao?"

Lâm Thanh Nhi nheo mắt lại, âm thanh như muối kêu nói:

"Suy nghĩ lại thật kỹ xem...".

Kỳ thực từ trấn Tam Sơn trở về, nàng liền có một loại cảm giác phức tạp như mua dây buộc mình... Tám tháng trước, lúc Vương Hiền cầu hôn lang, năng để khỏi bị quấy rầy, nói mình từng xin thể, ai có thể sửa lại án oan xử sai cho nhà nàng, thì mình sẽ gả cho người đó, cho dù làm nô tỳ cũng sẽ không hối tiếc, bằng không cả đời không lấy chồng.

Lúc đó, câu này không có bất cứ vấn đề gì, bởi vì ai cũng không thể tin tưởng, Vương Nhị phế vật như vậy, làm sao có bản lĩnh đem cọc án oan đã đúc thành sắt này lật lại được.

Nhưng mà đời người khó ngờ cùng lắm cũng chỉ là như thế này mà thôi, tuy rằng lúc dán thông cáo lên, không có chữ nào nhắc tới Vương Hiền, nhưng Lâm Thanh Nhi tham gia toàn bộ quá trình đều biết hắn

mới là người xoay chuyển càn khôn!

Rốt cuộc hắn có phải đem lí do thoái thác đó mà nghĩ là thật không? Mấy ngày gần đây, vấn đề này vẫn luôn quấy nhiễu Lâm Thanh Nhi. Nếu coi là thật, đây chỉ là lý do, lời thề ở đầu ra chứ? Nếu như không coi là thật, Vương Hiền cũng đã nghe được, mình cũng nói chắc như định đóng cột. Nếu như hắn mở miệng, mình thật sự không biết nên đáp lại như thế nào.

Vì lẽ đó lúc đầu, Lâm Thanh Nhi vẫn trốn ở trong nhà, e sợ bị Vương Hiền dùng câu nói đó mà bắt được. Nhưng qua một quãng thời gian, hắn lại mãi không tới cửa, chỉ là để muội muội đến mượn một tập “Luận ngừ” mang về xem.

Lâm Thanh Nhi tâm tự tinh tế, suy nghĩ tới suy nghĩ lui, càng cho là hắn muốn mượn “Luận ngữ” nhắc nhở mình, làm người phải coi trọng chữ tín. Càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy, Lâm Thanh Nhi cảm thấy trên mặt nhịn không được nữa rồi, đuổi đầu là một đao, rụt đầu cũng là

một đao, vậy thì cứ duỗi đầu một đao đi...

Ai biết đến nơi mới phát hiện, Vương Hiền mượn “Luận ngữ” quả thực là để đọc... Lâm Thanh Nhi lúc đó thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có một chút nho nhỏ tiếc nuối. Dù sao con gái đều có lòng hư vinh, Vương Hiền từ bỏ quyền lợi tới tay, chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với

nàng.

Những ngày sau đó, Lâm Thanh Nhi dạy Vương Hiền viết chữ, nhưng trong lòng cũng không cách nào yên tĩnh, nang sợ hắn lúc nào cũng có thể đưa ra yêu cầu, vừa tức hãn cứ mải chuyên chủ học không thèm để ý xung quanh, đỏ mọt sách chi tiết dụng công viết chữ, thậm chí ngay cả lúc hai người ở chung da thịt đụng chạm đều không có chút phản ứng nào. Lẽ nào bồn cô nương thật sự một chút mị lực cũng không có?

Ngay khi tâm hồn thiếu nữ đang hỗn loạn, cán cân trong lòng Lâm Thanh Nhi càng dần dần xảy ra biến hóa. Càng tiếp xúc nang càng cảm thấy, Vương Hiền thực sự thay đổi, trở nên thâm trầm đa trí, thận trọng đáng tin cậy. Nếu như vậy cùng người đàn ông hăng hái lại trầm tĩnh





này cả đời bên nhau, tựa hồ cũng không phải không thể chấp nhận được.

Dần dần, nàng đã quên bộ dạng trước kia của hắn là như thế nào, trong mắt chỉ có Vương Hiền ở hiện tại...

Hôm nay tâm tinh dưới sự kích động, Lâm Thanh Nhi càng muốn chủ động đem tầng giấy cửa số này chọc thung, ai biết rằng lời nói đến bên miệng rồi lại khó nói ra, huống hồ còn có Ngân Linh ở bên cạnh. Thế nên nang quyết định, nhắc nhở Vương Hiền một chút.

Không ngờ rằng Vương Hiền lại nhớ không ra đã có chuyện gì, khiển Lâm cô nương hận đến mức muốn bóp chết hắn! Nghĩ tới đây, nang lại bất chấp thục nữ phải rụt rè ra sao, nói:

"Bồn cô nương hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhưng không có nghĩa là ta sẽ vẫn chờ đợi!"

Dừng một lát, nàng nổi giận đùng đùng nói:

"Đi hết một thôn này, những lời mà ta nói trước kia hết thảy đều không còn giá trị!".

Dẫn đến mọi người trên đường đều ghé mắt lại nhìn.

Một tiếng rống này của nàng làm Vương Hiền chợt nói:

"Ta nhớ ra rồi!"

Nói rồi kích động chi vào Lâm Thanh Nhi nói:

"Ngươi không nói ta còn thực sự đã quên."

"Đồ ngốc..."

Lâm cô nương như một đóa hoa cúc mới chớm, chịu không nổi gió thu e thẹn cúi đầu nói:

"Nhỏ giọng một chút, nhiều người như vậy ."

"ừm."

Vương Hiền gật gù, tiến sát lại đè thấp giọng nói:

"Ngươi từng đáp ứng sẽ trả ba mươi quan tiền dược phí, hiện tại nên thực hiện rồi đi?"

Lâm Thanh Nhi ngốc ra một lát, oán hận trầm giọng nói:

"Yên tâm, con người ta xưa nay nói chuyện đều sẽ giữ lời!"

Nói rồi liên tục cười lạnh nói:

"Không giống một số người, quen thói nói xong liền bội ước..."

Nang oán hận nhìn chằm chằm Vương Hiền, nếu như ánh mắt có thể giết người, Vương Hiền đã bị chết hơn trăm lần rồi.

"Ngươi là nói ta sao?"

Vương Hiền một mặt vô tội nói:

"Ta trước kia không hiểu chuyện, thích nói hưu nói vượn, ngươi tuyệt đối đừng coi là thật."

Lâm Thanh Nhi thông minh nhanh trí, sao nghe không ra ý tại ngôn ngoại này của hắn, hóa ra hắn chưa quên, chỉ là không có ý định nhận lại món nợ này.

"Đúng rồi, không nên dùng tiền giấy lừa gạt, ta muốn tiền đồng, đương nhiên bạc thì càng tốt hơn."

Vương Hiền không yên lòng bồi thêm một câu, liền thấy Lâm Thanh Nhi đã ghé lại sạp hàng ven đường cầm lấy cái chổi lông gà, vội vàng kéo em gái, chạy trối chết.

"Hừ hừ cũng tốt, có thể thanh toán sòng phẳng với tên vô lại lưu manh như ngươi, ta đây cao hứng còn không kịp."

Nhìn bóng lưng chạy trốn của Vương Hiền, Lâm Thanh Nhi trong lòng lớn tiếng để cho mình không bị mất mặt, 11gẩng đầu thật cao, nhưng dòng lệ đa từ trong đôi mắt không ngừng chảy xuống, rơi xuống từng phiến đá trải trên đường, tất cả đều vỡ tan...




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch