Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 56: Thử lại (2)

Chương 56: Thử lại (2)


Điều chi bộ ngồi ở phía sau đại án, không nhìn thấy nội dung Vương Hiền viết, nhưng thấy hắn một mực viết, liền biết hắn có thứ để viết. Không khỏi có hơi bất ngờ, không thể tưởng được tiểu tử này thật đúng là bỏ công phu. Có điều kế tiếp lại kiểm tra một đề toán học, thì không

phải là cử học thuộc lòng là được.

"Đề thứ hai là đề toán, nghe kỳ đây. Giả như hiệu cầm đồ cho vay nghìn đồng, mỗi tháng thu tiền lãi ba mươi đồng. Hiện có người vay bảy trăm năm mươi đồng, sau chín ngày thu về, hỏi tiền lãi bao nhiêu?"

"Sáu thêm ba phần tự văn". Vương Hiền xách bút tính toán, liền cho ra đáp án, còn có chuyện gì khiến người ta vui vẻ hơn so với việc kiểm tra toán học của hắn?

"Ngươi đã xem ( Cửu Chương Toán Thuật ?"

Điều chủ bộ khó có thể tin nói, tiểu tử này nhìn sao cũng không thể tính là không học vấn không nghề nghiệp đi.

"Không, tiểu nhân tự tính ra".

Vương Hiền đột nhiên nhớ tới, nửa tháng trước ở trên bến thuyền, vị Điều tiểu thư" Tiện nhân chính là già mồm" kia, không phải là nữ nhi của chú bộ bốn huyện sao?

"Vậy người lại tính một để nữa".

Điều chi bộ nhớ tới một bài thơ mình từng xem trước kia, nhiều năm qua vẫn luôn không ra đáp án, liền quyết định dùng cái này để làm khó Vương Hiền, liền đằng hắng giọng nói:

"Chùa cổ sừng sững trên núi rừng, không biết trong chùa bao nhiêu, tăng. Ba trăm sáu mươi bốn cái chén, nhìn thử dùng hết không hề tranh. Ba người tổng cộng ăn một chén cơm, bốn người tổng cộng ăn một chén canh. Xin hỏi người tính, tính ra trong chùa có bao nhiêu tăng".

Vương Hiền đưa hai nguyên tố vào phương trình tính toán một lần, liền cho ra đáp án:

"Sáu trăm hai mươi bốn hòa thượng".

"Ngươi không phải nói sáng chứ?"

Thấy hắn nháy mắt thì có đáp án, Điều chủ bộ rất khó có thể tiếp nhận.

"Ba trăm sáu mươi bốn cái chén, hai trăm lê tám chén xới cơm, một trăm năm mươi sáu chén canh, tự đại nhân tính thử xem".

Trong lòng Vương Hiền đã hiểu rõ, lào khốn này là đang cố ý làm khó mình, thấy bộ dạng giật mình của hắn, cũng biết bản thân hắn không biết đáp án!

Điều chủ bộ xách bút tới tính, nhưng không phải là con số này. Nhất thời hồ nghi nói:

"Đề này ngươi cũng từng xem?"

"Không, tiểu nhân tự tính ra".

Vương Hiền vẫn vẻ mặt kia, nhưng tâm đã lạnh. Gặp lão khốn quan báo tư thù như vậy, mình cho dù qua cửa ải này, sau này ở trong nha

môn làm sao sống?

"Làm sao có thể..."

Điều chủ bộ lắc lắc đầu, liên tiếp ra mấy đề toán độ khó cao, đều bị Vương Hiền dễ dàng giải được, lúc này mới hoàn toàn hết chỗ nói rồi...

Vương Tử Diêu bên cạnh nhìn tới choáng váng, trong lòng tự nhủ khó trách Vương tiểu tử trước kia chạy tới sòng bạc, hóa ra tính toán lợi hại như vậy!

Nhân tài biết tính số như vậy, đúng là thứ trong huyện cần gấp, hắn liền không rõ, vì sao Điều chi bộ sửng sốt nhìn tiểu tử này không vừa

mắt chứ?

"Đề tiếp theo, người làm đề thơ "Hoàng Sơn nghênh khách tùng" này

đi".

Điều chủ bộ vô kể khả thi, không ngờ kiểm tra làm thơ. Hắn đã tính sẵn rồi, cho dù Vương Hiền biết làm thơ, mình còn có thể bảo hắn viết văn, cũng không tin tiểu tử này ngay cả văn bát cổ cũng biết làm. Đây chính là chỗ tốt nắm giữ chủ động kiểm tra từng mục, thể thảo cũng sẽ có một mục hắn không biết.







"Tam lão gia, thư lại cũng không cần biết làm thơ mà".

Ngay cả lào hồ ly như Vương Tư Diều, cũng thật sự nhịn không được nói.

Điều chủ bộ liếc Vương Tử Diệu một cái, thản nhiên nói:

"Lời này của Vương lại thu sai rồi, có câu "Thơ nói lên chí hướng, ta là muốn nhìn phẩm tính của hắn".

"Cái này..."

Vương Tử Diêu không lời nào để nói, đành phải nhìn qua Vương Hiền, hi vọng hắn có thể không ngừng cố gắng, thể hiện ra thành tựu siêu phàm ở mặt thơ ca.

Nhưng Vương Hiền sắp buồn bực chết rồi, chỉ là kiểm tra Lại Viên mà thôi, ta nếu biết làm thơ, đã sớm thi tú tài, còn cần ở đây mọc nấm với ngươi sao? Lào rùa đen muốn cho ta xong đời cứ việc nói thẳng, cần gì làm người ta mắc ói vậy chứ?

Nhưng người là dao thớt, ta là thịt cá, tình cảnh này nào cho phép hắn nói một chữ không? Vương Hiền chỉ có thể đè lửa giận trong lòng xuống, dụng tâm suy nghĩ nên ứng phó như thế nào... Hắn nhìn bức họa kia, phía trên là một gốc tùng cắm rễ ở trên vách đá, thúc đẩy đầu óc nhớ lại mấy bài thơ mình từng học qua.

Lại nói tiếp, thơ Đường thơ Tống trong bụng Vương Hiền còn không ít, đáng tiếc bây giờ là triều Minh...

Thi nhân triều Thanh cùng hậu kỳ trong triều Minh, vốn cũng không nổi tiếng, tên truyền lại đời sau càng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vương Hiền cũng định tìm một bài lừa cho xong, nhưng thơ bình thường ai mà nhớ? Cho nên hắn nghĩ được, cùng toàn là mấy thiên danh tác.

Thấy cuối cùng làm khó được hắn. Điều chủ bố thở phào nhẹ nhõm. trong lòng tự nhủ nếu không phải là có cừu oán với tiểu tử này, để hắn làm Thư biện hộ phòng cũng dư dã. Có điều, ai bảo người lại đắc tội ta?

Điều chú bộ đang định mở miệng nói Người còn chưa đủ tư cách, trở về tiếp tục cố gắng đi", đã thấy Vương Hiền nhấc bút, không phải là viết trên giấy, mà là để bút xuống chỗ trống của bức họa kia của hắn!

"Đừng..."

Điều chi bộ nhất thời tâm treo lên cổ họng, kia chính là bức họa hắn thích nhất, nhưng chữ đừng còn chưa nói ra miệng, bút của Vương Hiền đã rơi xuống, rồng bay phượng múa, xoạt xoạt xoạt viết ra.

"Nét chữ thiệt xấu !

Điều chủ bộ thấy chữ viết của Vương Hiền kia rõ ràng là mới học, quả thực muốn điện:

"Người dùng tay cho ta!"

Chữ Vương Hiền mặc dù xấu, nhưng viết rất nhanh. Điều chủ bộ nói còn chưa dứt lời, hắn đã viết xong một câu cuối cùng, đem bút ném đi, quay đầu lại vẻ mặt mờ mịt nhìn Điều chủ bộ.

"Ai bảo người viết chữ lên trên đó!"

Mặt trắng của Điều chi bộ tức giận đến mức đỏ bừng bừng, hét lớn:

"Đây là danh họa đời Nguyên, đã bị ngươi hủy như vậy, hủy rồi!"

"Là chú bộ đại nhân nói, ngươi đề thơ cho "Hoàng Sơn nghênh khách tùng" này mà..."

Vương Hiền rụt rụt cổ, vẻ mặt sợ hãi nói.

"Ta bảo người đề thật à? Ngươi là cái quái gì, dám đề chữ lên bức tranh của ta hả?"

Điều chi bộ nổi giận thì nổi giận, đầu óc cũng rất tỉnh táo. Nếu bức tranh đã hủy, nên suy nghĩ chính là vãn hồi tổn thất, làm sao lợi dụng chuyện này làm văn! Nghĩ vậy, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, lấy bức tranh xuống, cuốn ở trong tay nói:

"Đi, đi tìm Tri huyện lão gia với ta!".




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch