Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 58: Bạch sam (2)

Chương 58: Bạch sam (2)


Ngụy tri huyện là người đọc sách tin Khổng Mạnh, uống nước nhớ nguồn, mặc dù không biết những chú ý của Tư Mã Cầu đều là do Vương Hiền làm văn hộ, nhưng không có Vương Hiền gánh hết trách nhiệm, Ngụy tri huyện sẽ không dám ngang nhiên điều tra nhà Hà Thường, cho nên một mực cảm thấy thiếu tiều tử này chút gì đó.

Hơn nữa Tư Mã sự gia còn có ân tình, cũng nói hộ Vương Hiền, lúc này Ngụy tri huyện đáp ứng, đem vị trí Điển lại để trống lâu nay cho hắn. Nhưng hiển nhiên lúc này, Ngụy tri huyện thay đổi, hắn thở dài nói:

"Ta nghĩ, như vậy không ổn, có nhiều người chờ thượng vị như vậy. Họ Điều tới gây ầm ĩ, còn không phải vì tranh Điện lại này cho em vợ hắn sao? Ta nghĩ trực tiếp đem vị trí này cho hắn, sẽ làm người khác oán giận. Nên làm từng bước một vậy."

Thật ra những đạo lý này, Tư Mã Cầu làm sao không biết? Nhưng vị trí Lại Viên khá vững chắc, có người thậm chí có thể ở một vị trí làm cả đời. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, ai biết phải chờ tới ngày tháng năm nào? Trên quan trường sợ nhất chính là nợ nhân tình, không tranh thủ trả hết nợ, lợi tức có thể khiến mình bồi chết.

"Nếu hắn thực có bản lĩnh, cũng không cần đợi lâu đâu".

Thấy hắn còn muốn nói gì nữa, Ngụy Tri huyện thấp giọng nói:

"Bổn quan cũng đang lúc cần dùng người!" "Haizz, được rồi..

Tư Mã Cẩu buồn bực nói, trong lòng tự nhủ, khi nào thì có thể gở bỏ nút thắt cuối cùng đây?

Trở lại Lại Phòng, Vương Tử Diêu kể lại sinh động với Vương Hưng Nghiệp, những gì vừa xảy ra. Vương lào cha nghe tới sửng sốt, trong lòng tự nhủ đây là con trai ta sao? Biết viết chữ biết tính sổ, còn có thể làm thơ? Không phải là bị ma nhập chứ?

"Hài nhi là chép lại thôi".



Vương Hiền rất thành thực nói:



"Trước kia từng xem qua ở đâu đó, không nhớ được xuất xứ".

"Nói hưu nói vượn".

Nhưng không lừa được hai lào hồ ly Vương Tử Diệu cùng Vương Hưng Nghiệp, hai người từ đầu đã không tin nói:

"Đại lão gia là tiến sĩ, Tam lão gia là cử nhân, hai người học vần lớn như vậy, đều chưa từng nghe qua bài thơ này, người lại biết? Gạt ai vậy".

"Ha ha, đứa nhỏ này không tệ, còn biết giấu dốt, ta vừa định nói với ngươi, sau này cũng không nên cậy tải khinh người, nếu không thì sẽ nếm mùi thất bại".

Vương Tử Diêu bày bộ dạng trưởng bối nói:

"Vừa rồi ta hỏi rõ, Điều chi bộ sở dĩ làm khó dễ ngươi, là vì người ban đầu làm nhục nữ nhi của hắn, cái gì mà "Tiện nhân chính là già mồm" mà người cũng có thể nghĩ ra".

Vương Hiền nhận sai nói:

"Chất nhi không hiểu chuyện, nước lấy phiền phức cho bà bá".

"Đây tính là cái gì".

Vương Tử Diều khoát tay nói:

"Nha môn này là của tín đồ Thương Vương, con cháu Tiểu Vương, họ Điêu hắn muốn tự tìm phiền phức, cứ việc không nể mặt ta!"

Lời nói khí phách này, khiến Vương Hiền trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi hắn lại nhìn thấy, Vương Tử Diệu ở trước mặt Điều chi bộ, là một mực cung kính cỡ nào. Nhưng thấy về mặt cha chấp nhận sâu sắc, hắn hiển nhiên không phải là đang nói mạnh miệng...







"Thôi, chuyện hôm nay, không nên để ở trong lòng." Lúc này, Bạch Dịch của Lại Phòng đi vào, cầm một bộ bạch sam xếp gọn, trên áo đặt khăn, vớ đen.

Vương Tử Diệu thấy thế đứng lên, tiếp nhận quần áo tự tay đưa cho Vương Hiền nói:

"Có ta ở đây, ai có thể khi dễ lên đầu ngươi?"

"Còn không cám ơn bá bá mày".

Vương Hưng Nghiệp không nén nỗi vui mừng nói:

"Sau này có học bá bá mày, có thể có ba thành công lực của hắn, tương lai ta liền không lo".

"Haiz, Lão nhị tương lai chắc chắn mạnh hơn ta".

Vương Tử Diêu lắc lắc đầu nói:

"Những kẻ làm trưởng bối như chúng ta, cũng chỉ dìu hắn đi một đoạn đường mà thôi."

Vương Hưng Nghiệp lại tạ ơn Vương Tử Diêu, mới dẫn Vương Hiền từ nha môn ra ngoài. Rời khỏi huyện nha, Vương Hiền rốt cuộc nhịn không được nói:

"Cha, giao tình của người với Vương bá bá thật tốt".

"Phi".

Vương Hưng Nghiệp phun một ngụm nói:

"Túi tiền của nhà họ Lâm, lão tử cho hắn một nữa, nếu không hắn có thể nhiệt tình như vậy à?"

Nói xong oán hận nói:

"Xài tiền còn để ngươi mạo hiểm như vậy mới quá quan, lão kia thấy ngượng ngùng, mới nói mấy câu dễ nghe".

"Cũng không tránh được hắn, là con đắc tội Điều chủ bộ".

Vương Hiền buồn bực nói:



"Vốn tưởng rằng, ở đây chắc chắn không có đất diễn, con mới viết chữ lên bức tranh của hắn, ai ngờ phong hồi lộ chuyển, Huyện thái gia lại giải vây cho con".

Nói xong thở dài nói:

"Sau này Điều chi bộ sẽ không thiếu được quản chế con".

"Đó là chắc chắn, có điều cũng chẳng sao".

Vương Hưng Nghiệp chẳng hề để ý:

"Nếu hắn dám quá đáng với con, ta sẽ nghĩ cách thu thập hắn".

Vương Hiền không khỏi bội phục bội phần, Vương Tử Diêu cùng thôi, cha một cái thân không dám nói thu thập người đứng thứ ba bồn huyện, đúng là khí phách... Cũng không biết có phải là thổi da trâu hay không.

Về đến nhà, liền thấy trong phòng ngồi đây người, các hàng xóm láng giêng đang dùng trà ngáp vặt, chờ tin tức của hắn.

Thấy hai cha con trở về, Vương Hiền trong tay còn cầm bạch sam khăn đen, bọn láng giềng đều cao những cười rộ lên, đều tán dương Vương lão cha bản lĩnh lớn... Ở trong mắt bọn họ, kẻ du thủ du thực như Vương Hiền, có thể thành người quan gia dụng cho hình người, tất nhiên tất cả đều là công lao của Vương lão cha.



Nhưng Vương Hưng Nghiệp lại thái độ khác thường, trắng trợn thổi phồng nhi tử mình, biết viết biết tính biết làm thơ tới cỡ nào, cực lực chứng tỏ con trai là bằng bản lĩnh của mình để thi đấu, bọn láng giềng nghe được sửng sốt vô cùng.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch