Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 6: Bỗng nhiên quay đầu lại (2)

Chương 6: Bỗng nhiên quay đầu lại (2)


Một tiếng rống này, không ngờ lại từ trong miệng Vương nước mũi từ trước tới giờ đều ăn nói khép nép.bp.

Một hồi lâu, huynh đệ nhà họ Hàu mới hồi phục tinh thần lại, cậu em vợ cười khan nói:

"Ngươi có ý gì?"

"Không được rống muội muội ta!"

Vương Quý hai mặt đỏ bừng quét qua anh vợ, cậu em vợ, cuối cùng dừng ở trên người Hầu thị, lại dần dần mất dáng vẻ bệ vệ, nhỏ giọng nói:

"Ta không tách riêng..." "Ngươi lặp lại lần nữa?"

Người nhà họ Hầu sợ ngây người.

"Ta không tách riêng".

Thanh âm Vương Quý càng nhỏ hơn.

"Ngươi muốn đi thì đi đi."

"Được được".

Hầu thị vốn cho là mình đã ăn sạch Vương Quý, ai ngờ đứa này không theo, nhất thời nổi giận đùng đùng thu dọn quần áo.

"Ngươi chờ quan phủ tới bắt người đi!"

"Vương Quý, bây giờ ngươi sửa miệng vẫn còn kịp".

Anh vợ thấy sắp cương, vội vàng bỗ cứu:

"Một khi muội tử của ta bước ra cửa này, có thể sẽ không phải là vợ của người nữa. Còn nữa, nhà người thiếu nợ nhà ta, đã sớm đến kỳ. Ban đầu bởi vì là thân thích, chúng ta ngại đòi. Bây giờ vì một đệ đệ phế vật, cũng không cẩn vợ nữa, vậy chúng ta cũng không cần giảng tình cảm. Nộp một tờ đơn gửi vào trong huyện, cáo trạng người thiếu nợ không trả, còn đánh bị thương thế tử, người đời này liền xong rồi, có biết không?"

"Ta không tách riêng..."

Vương Quý quả nhiên bị dọa đến mặt trắng bệch, nhưng vẫn cúi đầu, lặp lại chỉ bốn chữ kia, hai chân đều sắp đụng gạch.

"Vương Quý, ngươi đã nghĩ kỹ chưa".

Lão nương nhưng lại khuyên nhủ:

"Bây giờ cho dù quả phụ câm điếc phố đông, cũng phải lễ hội năm xâu tiền, mẹ cũng không có bản lĩnh tải giá cho ngươi!".

"Ta không tách riêng..." Vương Quý đã nghĩ rất rõ ràng, rốt cuộc ngẩng đầu nói.

"Thúy Liên có nhà mẹ đẻ chiếu cố, ta yên tâm".

"Phi!"

Một cục đàm của Hầu thị suýt nữa phun lên trên mặt Vương Quý, kéo bao quần áo, nổi giận đùng đùng đi ra cửa.

"Vương nước mũi, có ngày ngươi sẽ hối hận, quỳ xuống để van cầu

ta!

Đi ra sân, nàng xấu hổ phần hận khó nhịn, lại đi vào trong tây sương phòng, liền thấy tiều thúc Vương Hiền, đang bình tĩnh nhìn mình, đôi mặt hắc bạch phân minh kia, sáng ngời như nhìn thấu tâm can người khác, nhưng còn đáng sợ hơn lão nương.

Thẩm mắng đầu của mình hôm nay bị đụng hư rồi, phế vật ma ốm này có cái gì mà phải sợ? Hầu thị mặt mũi dữ tợn trừng mắt, chỉ vào lỗ

mùi hăn măng.

"Phế vật, người còn sống chính là tai họa của cái nhà này! Lão nương ta liền xem ngươi đem nhà họ Vương, phá đến cửa nát nhà tan!"

Vương Hiền vẫn bình tĩnh như nước, nhưng rốt cuộc mở miệng nói chuyện:

"Đại tẩu, ngày xưa là ta không phải, khiến người bị chọc tức, là ta không đúng. Nhưng ta bây giờ đã thay đổi triệt để, nếu bởi vì ta, ngươi

muốn cùng đại ca ở riêng, vậy có thể để sau hãy nói, không tới mấy tháng. Nhà họ Vương sẽ có khởi sắc! Nếu không ta đi, sẽ không liên lụy

các ngươi nữa".







"Ha ha ha..."

Hầu thị giống như nghe được lời nói buồn cười gì, cười to nói:

Người có thể đổi tính? Chó không đổi được tính ăn phân, chỉ cần có ngươi ở đây một ngày, nhà họ Vương sẽ vĩnh viễn không có khởi sắc!"

"Ngươi có thể nhìn..." Vương Hiền than nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

"Được, ta nhìn!"

Hầu thị cười lớn nghênh ngang rời đi.

"Xem ngươi làm sao tiếp tục gây họa cho cái nhà này!"

Huynh muội nhà họ Hầu đi rồi, tất nhiên còn mang theo của hồi môn nhà hắn, Vương Quý đổ bỏ này, còn giúp bọn họ gọi xe, chuyên nương, cực bận bịu,

Điều này làm cho láng giêng khó hiểu, sớm nghe nhà họ Vương cải nhau ngất trời, sao Vương Quý đảo mắt lại giúp đỡ Hầu gia, chuyển rương của hồi môn? Chẳng lẽ là muốn ở riêng?

Có láng giêng không nhịn được hỏi:

"Vương Quý, ngươi là muốn chuyển ra sao?"

Vương Quý lắc đầu, ảm đạm nói: "Thúy Liên muốn về nhà mẹ đẻ, ta vẫn lưu lại".

Hàng xóm láng giềng rất bất ngờ, không khỏi nhìn Vương Quý với cặp mắt khác xưa, có thể thấy được Hầu thị ở trước mặt láng giềng, thật không có danh tiếng gì tốt.

Đợi Vương Quý trở về, thấy lão nương đứng ở trong sân. Hắn củi đầu xuống, nhỏ giọng nói:

"Mẹ..."

"Vương Quý, con làm rất đúng".

Lão nương lộ ra ánh mắt tán dương nói:

"Đệ đệ của con mặc dù đúng là phế vật, nhưng chung quy là đệ đệ của con. Nếu con lúc này vứt bỏ hăn, lão nương nhất định sẽ đem các ngươi bẩm bảo quan phủ".

Vương Quý bất an nói:

"Bây giờ Hầu gia cũng muốn cáo quan".

"Cáo cái rắm!"

Lão nương phun một ngụm nói:

"Mày đồ ngu này, thiệt thòi cha ngươi còn từng làm Tư Hình lão gia, ngay cả chút luật này và cũng không hiểu? Chông đánh vợ, không phải gây thương thì chở luận! Nó không rách chút da nào, đánh cũng là đánh không!"

"ồ.." Vương Quý rầu rĩ gật đầu, thực sự yên tâm.

"Đi nghỉ đi".

Lão nương biết rõ, hắn làm quyết định này, chắc chắn rất khó chịu. liền đuôi Vương Quý trở về phòng nghỉ ngơi. Tự chuyển tới cửa tây sương phòng, liếc tiểu nhi tử nói:

"Lời mày vừa nói, ta đều nghe thấy!"

"Con cũng là nói cho mẹ nghe".

Vương Hiền đối mặt với lão nương, hai ánh mắt hắc bạch phân minh giống nhau, ánh mắt sắc bén.

"Chỉ nói mà không làm có cái rắm gì dùng".

Lão nương lại kinh thường nói:

"Làm ra bộ dạng đã rồi lại nói mạnh miệng bằng không lão nương liền coi mày là rắm thủi".

"Nhìn là được rồi".

tung Vương Hiền biết rõ bà là đang khích tướng minh, vẫn nhíu mày, trầm giọng nói:

"Ta Vương Hiền, không giống với lúc trước!"




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch