Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 65: Thế gian khó mua niềm hối hận (1)

Chương 65: Thế gian khó mua niềm hối hận (1)


Tuy rằng đã đêm tối thâm sâu, đại viện nhà họ Lâm nhưng vẫn đèn đuốc sáng rực.



Vài lão nô bộc còn ở lại đang vội vàng bận rộn đóng gói hành trang, tuy rằng gia cảnh sa sút, nhưng khi thật sự muốn chuyển nhà, thì rương

hỏ bao quần áo vẫn là không ít.

Trong phòng, cô nương nhà họ Lâm đang dựa vào lồng Lâm lão thái thái nức nở khóc, Lâm lào thái thái vuốt ve mái tóc đen nhánh của con gái, nước mắt cùng tuôn rơi nói:

"Thanh nhi, hối hận vẫn còn kịp, nhà bọn họ có ân với nhà chúng ta, chúng ta có thể dùng phương pháp khác báo ân, không đáng, không đáng..."

"Mẹ..."

Lâm Thanh Nhi nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào nói:

"Đừng nói nữa, con sợ con sẽ hối hận."

"Đứa con đáng thương của ta."

Lâm lão thái thái thở dài thở ngắn nói:

"Sớm biết hôm nay, ta đánh chết cũng sẽ không đồng ý, kết hôn với họ Triệu. Nghiệp chướng nghiệp chướng mà!"

"Mẹ..."



Lời này khiến Lâm Vinh Hưng vừa mới vào nghe thấy, sắc mặt âm đạm nói:

"Vương Hiền đến.". "Hừ, ta không muốn gặp hắn!"

Lâm lão thái thái nổi giận nói: "Đổ võ lại hại một đời con gái ta!”

"Mẹ, nói thế nào thì hắn cũng là...". Lâm Vinh Hung khó xử nói: Ở o "Chúng ta giả vờ thì cũng phải ra dáng chút chứ.”

"Ta không giả vờ, muốn giả ngươi đi mà già đi, hai mẹ con chúng ta đêm nay không muốn gặp hắn!"

Lâm lão thái thái vừa nhắc tới hai chữ "Vương Hiền", liền hận đến nghiến răng ken két.

"Mẹ, hay là con đi thôi."

Lâm Thanh Nhi lau gương mặt đầy nước mắt, ngồi dậy nói.

"Ôi, đứa con đáng thương." Lâm lão thái thái chỉ có thể thở dài.

Vương Hiền ngồi yên ở trong phòng khách nhà họ Lâm.

Thời khắc lao ra cửa, hắn căn bản không hề suy nghĩ, chạy một mạch trên đường dài không người, cũng không có thời gian suy nghĩ, cả người chỉ có một ý nghỉ, chính là mau chóng gặp mặt Lâm Thanh Nhi.

Cho tới giờ khắc này, hắn mới bắt đầu sắp xếp tâm tình của chính minh. Hóa ra, đối diện với khoảnh khắc vuột mất đi một cô gái tốt đồng ý gả cho người, những cái gọi là tôn nghiêm tinh nhân, cơ sở vật chất, chuẩn bị tâm tư gì đó kia, tất cả đều nhẹ như lông hồng.

Buồn cười bản thân, phải để đến khi bỏ lở, vuột mất, sau khi cảm nhận được phân gánh nặng không thể chịu đựng thổi kia, mới có thể đong đếm được bên nao năng bên nào nhẹ ...

Chẳng lẽ minh trên bản chất không khác gì Điều tiểu thư kia, đều là cái kẻ hèn hạ khác người?

"Haizz, kẻ hèn hạ chính là khác người..."

Vương Hiền bất đắc dĩ xoa xoa mặt mình nói.

"Ngươi nói ai hả?"

Hừ lạnh một tiếng, vừa mới xuất hiện ở sau màn cửa, dáng người xinh đẹp màu trắng, phân nộ xoay người muốn bỏ đi.

"Ta nói bản thân ta."

Vương Hiền thoáng cái bật dậy khỏi ghế, hai bước vọt tới, một phen tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của Lâm Thanh Nhi nói:

"Ngươi đừng đi!"

"Bỏ tay ra!"

Lâm Thanh Nhi dùng sức vùng vẫy cũng giây không ra:

"Nếu ngươi không thả ta gọi người đó!” "Ngươi nghe ta nói hai câu, hai câu thôi." Vương Hiền nhưng không buông ra, trầm giọng nói:







"Câu thứ nhất là, người biết ta đầu óc từng bị đánh hỏng, vì vậy trí nhớ không tốt, sau này rốt cục nhở ra, thì ra người đồng ý muốn gả cho ta..."

Lâm Thanh Nhi rút tay không nổi, chỉ đành mặc hắn nắm chặt, nhưng vẫn đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nói:

"Đáng tiếc ta cũng đã nói, quá thời gian không đợi nữa." "Ngươi không hết lòng nhắc nhở nghĩa vụ..."

Vương Hiền nhỏ giọng nói.

Lâm cô nương nghe vậy phút chốc xoay người, trợn mắt nhìn:

"Vô lại!"

"Lúc này là ta cầu ngươi, ở lại gả cho ta, được chứ?"

Vương Hiền nhìn đôi mắt khỏc đến đỏ hồng của nàng, nhỏ nhẹ nói.

"Ha ha...

Lâm Thanh Nhi lại cười:

"Ta đã đính hôn, ngày mai nhà ta sẽ đi Tô Châu, không bao giờ quay lại nữa!” -

Vương Hiền âm thanh run rẩy nói: "Có thể không đi không

Nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, Lâm Thanh Nhi lại cười đến càng rang ro:

"Người cho rằng đây là trò trẻ con a, nhà ta đã nhận vận định của nhà người ta rồi, từ hôn sẽ bị kiện.”

Vương Hiền dường như nghe thấy tiếng còi lòng tan nát, dần dần thả lỏng tay. Nhìn bộ dạng của hắn như vậy. Lâm Thanh Nhi cung á khẩu, vẻ cười cợt trên mặt cũng thu lại.

Hai người trầm mặc một lúc, Vương Hiền cúi đầu thấp giọng nói:

"Ta chỉ là muốn, đợi bản thân xứng với người hơn, mới đến cầu hôn ngươi..."

Nói rồi nhìn sâu vào thiếu nữ như hoa cúc trắng mơn mởn này, xoay người hỗn phi phách tán bỏ đi .

Nhìn bóng lưng của hắn, Lâm Thanh Nhi mấy lần muốn nói lại thôi, không khỏi cung thở dài.

"Có phải có chút quá..."

Lâm Vinh Hưng xuất hiện bên cạnh muội muội.

"Đều là bà bà dạy ta..."

Lâm Thanh Nhi khẽ cắn môi dưới nói, hất cằm nhọn, nũng nịu nhẹ giọng nói:

"Lại nói hắn hại ta chết đi sống lại, cũng không thể quá dễ dãi cho hån!"

"Haizz, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dạy.”

Lâm Vinh Hưng lúc đầu một cái, hắn khôi phục thân phận tú tài, dường như cả người cung khôi phục sức sống.

"Xa thì lại oán, gần thì lại không cần

".

"Ca..."

Lâm Thanh Nhi gắt giọng

"Ngươi cả đời làm người thức thời được rồi!”

"Chỉ cần mẹ có thể đồng ý.."

Lâm Vinh Hưng cười khổ nói:

"Này, người muốn đi đâu?"

"Ta ra ngoài xem sao, hắn giống như người mất hồn, lờ như xảy ra bất trắc gì thì..."

"Còn nói muốn dạy dỗ hắn."

Lâm Vinh Hưng kéo nang nói.

"Yên tâm, nam nhân không giống mù nhân, bị vứt bỏ thì muốn chết muốn sống, nam nhân nhiều lắm chỉ say một trận...".

Lâm Vinh Hưng nói không sai, Vương Hiền hồn bay phách lạc đi trên đường phố yên tĩnh.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch