Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 90: Cúi đầu (2)

Chương 90: Cúi đầu (2)


Triều Thiên Tiêu tìm tới Mã Điển Sứ là chủ quản hình ngục trong huyện, xin hắn thả người, ai biết Ma Điển Sử nói, con trai của người hiện đang bị bắt, lục soát trong trang lại tìm ra đao kiểm, chưa trải qua Huyện lão gia thẩm li và phải quyết, ai dán thả người?

Triều Tiên Tiêu xin hắn nói giúp mình, Mã Điển Sử lại nói:

"Ta nói thì cũng có thể nói, nhưng Huyện lão gia chín phần mười là không chịu thả người."

"Vì sao?"

Triều Thiên Tiểu há hốc mồm nói.

"Huyện lão gia từ khi nhậm chức tới nay, lần đầu nghiêm chỉnh thu thuế, rất hi vọng có thể có được một khởi đầu tốt đẹp, ở trước mặt thủ trưởng mà vẻ vang. Ai biết được người lại trốn đi, không tiếp một đám quan sai đến nhà, đây không phải là muốn phá Huyện lão gia hay sao?"

Mà Điển Sử vẻ mặt “Ngươi gia nên hổ đổ rồi” nói:

"Hiện tại lệnh lang rơi vào trong tay hắn, người cảm thấy có thể dễ dàng thả người sao?"

"Không thể..."

Triều Thiên Tiểu miệng đầy khổ sở nói.

"Cũng không phải là không còn đường."

Mà Điển Sứ đứng dậy muốn đi, lại bị Triều Tiên Tiêu kéo lại, nân nỉ nói:

"Mã tứ gia xin dẫn đường chỉ lối! Lão hủ nhất định sẽ hậu tạ!" "Kỳ thực cung không có gì, ta tặng người một câu nói thôi."

Mà Điển Sứ mặc kệ hắn dây dưa nói:

"Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông."

Triều Thiên Tiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, mau chóng sai người mua quả tặng, đến nhà Vương Hiền lấy danh nghĩa là chịu nhận lỗi, trực tiếp đến nhà họ Vương. Không ngờ rằng lại bị đóng sầm cửa trước mặt!

Cho dù trong bụng nén giận, nhưng nghĩ tới nhi tử còn đang ở trong lao, còn không biết bị ngục tốt bắt ép ra sao, có bị phạm nhân công phòng giam bạo cúc hay không. Hắn một chút tức giận cũng đều biến mất.





Xế chiều hôm đó, Triều Thiên Tiếu lại tới một lần nữa, lại phải chịu cánh cửa đóng thêm một lần.

Sáng ngày hôm sau, Triều công chính lại tới một lần nữa, lại bị đóng sắm cửa trước mặt một lần nữa.

Buổi chiều, hắn lần thứ tư đến nhà bái phỏng lần này trực tiếp quỷ gồi trước cửa nhà họ Vương luôn, lúc này rốt cục mới được gặp cái người đã từng vô cùng muốn gặp mình mà không được, Vương Hiền Vương Thư biện!

Trong sân vườn, Vương Hiền nằm nhoài trên ghế, vẻ mặt đạm nhạt nói:

"Công chính rất kỳ lạ nha, tại hạ mấy lần đến nhà, đều bị người cự tuyệt ở ngoài cửa, hiện tại ta không đi nữa, người lại tới căn nhà tranh

này."

Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói của hắn cảng âm lãnh, thực sự rất có tiêm chất lừa đảo.

"Chơi như vậy rất vui sao? !"

"Tiểu quan nhân bớt giận."

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Triều Thiên Tiêu cẩn thận nói:

"Mấy cái đó đều là ý của Lý tư hộ, lão hủ không dám không nghe theo."

"Ngươi ngược lại phủi tay cũng sạch sẽ ghế."

Vương Hiền cười lạnh nói: "Lý Thịnh vì sao không muốn cho người gặp ta?"

"Lý Thịnh cũng chưa nói không cho ta thấy người, chỉ là dặn ta, tuyệt đối không nên nghe theo tiêu quân nhân, việc thu lương thực có thể kéo càng dài thì cứ tiếp tục kéo, đến khi các khu lương thực khác làm xong rỗi tỉnh."

Trên mặt Triều Thiên Tiêu tràn đầy sự ngay thẳng lại tràn ngập hoi hận nói:

"Lý tư hộ cũng coi như là người lãnh đạo trực tiếp đám Lương trưởng chúng ta, lời của hắn ta không dám không nghe, cân nhắc thầy không còn mặt mũi gặp tiêu quan nhân, ta nên mới không thể không trốn đi để khỏi phải gặp."

"Vậy bây giờ tại sao lại đến rồi?"







Vương Hiền liếc nhìn hắn một cái nói.

"Là như thế này..."

Triều Thiên Tiêu nhìn trong sân, cũng không thấy bóng dáng của Vương Hưng Nghiệp, tức thị nhỏ giọng hỏi:


"Lệnh tôn đâu rồi?"

"Đi Nam Kinh."



Vương Hiền nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi không muốn nói với ta, thi cử chờ hắn trở về đi." "Hắn lúc nào thì trở về" A

Triều Tiên Tiêu hỡi.

"Chậm thì ba, năm ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng..."

Vương Hiền nung đùi đắc ý nói.

Triều Thiên Tiêu biết mình lại đắc tội tiểu tử này, không thể làm gì khác hơn là thấp giọng nói:

"Kỳ thực, nói với tiểu quan nhân cũng giống nhau..."

"Nói đi."

Vương Hiền uống một ngụm trà nói. "Ta không bảo đảm sẽ nghe." "Tân Hương quyết định ngày mai thu lương thực, xin tiểu quan nhân đi tới nghiệm xem."

Triều Tiên Tiêu kinh cần nói, trong lòng lại thẩm măng người bớt tinh tưởng một chút sẽ chết sao?

"Dự định thu theo tiêu chuẩn nào?"

Vương Hiền ngay cả mí mắt cũng không nhấc nói.

"Đương nhiên là..."

Triều Tiên Tiêu âm thầm than thở, chư vị huynh đệ chở trách, cứu nhi tử quan trọng hơn, chỉ có thể không trường nghĩa một lần.

"Dựa theo tiêu chuẩn mới để thu..."

Nói xong hắn liền cảm thấy trong lòng như đang nhỏ từng giọt máu, tổn thất thực sự quá nặng nề...

"Ngươi cũng đừng làm như gà bệnh!"

Vương Hiền không ra bộ dạng này của hắn, lạnh lùng nói:

"Ở Tân Hương đến tột cùng dấu diếm bao nhiêu hộ khẩu, ngươi so với ai khác đều rõ ràng nhất. Cho dù giao nộp nhiều hơn 20%, người vẫn thu được lợi nhuận rất nhiều như cũ, đơn giản chỉ là kiếm nhiều kiểm ít mà thôi!"

Nói rồi lại cười lạnh:

"Không tin thì ta đem sách vàng ở Tân Hương ra nhìn, xem dân chúng sẽ đứng ở phía bên nào!"

"Chuyện này..."

Triều Thiên Tiêu nghẹn lời, nếu để cho dân chúng biết, bọn họ mấy năm qua giao thuế, có một phần tư chưa đi đến quốc khố, mà là bị gã Lượng trưởng được người người tôn kính như hắn và quan phủ chia nhau. Lúc đó Triệu gia tại Tân Hương, thật sự không có đất mà đặt chân.

Chẳng qua Triều công chính cũng biết, Vương Hiền chỉ là đang hù dọa mình mà thôi, bởi vì hẵn căn bản không gánh vác được, công khai sách vãng sẽ mang đến hậu quả – đừng quên sách vàng là do quan phủ làm ra, ở trong sổ sách nhân khẩu cắt giảm, là kiệt tác liên quan đến quan lại trong nha môn. Không có quan phủ bao che, cho Triều Tiên Tiếu một trăm cái lá gan, hắn cũng không dám trắng trợn ngâm chiếm thuế lương thực của triều đình như vậy.

Quan phủ cần khoản thu vào vừa nhiều vừa ổn định như vậy, người như Vương Hiền chỉ là đến ghi sổ sách lại không phải trong biên chế, bạch dịch chỉ tạm thời làm việc căng thu ngân. Đến cung cấp những thứ cần thiết hàng ngày cho chư vị lão gia, trùng tiêu các hạng mục chi phí phụ trong huyện... Có thể nói, ai dám cắt đứt khoản thu vào này, chính là cùng với bốn huyện và toàn thể quan lại đối địch, một tên Thư Biện

bé nhỏ như Vương Hiền, dam sao?

Nhưng Triều công chính biết ý tử của Vương Hiền, là đang cảnh cáo mình. Hắn và một ít gã tham lam, đã tổn hại nghiêm trọng đến khoản thuế má của bỗn huyện, khiển Huyện lão gia rất không vui rồi! Người khác chưa bị năm chuối còn nói được, còn con trai của mình ở trong tay người ta, nếu như còn không phải làợp, chỉ có thể là tự tìm bi kịch thôi!

Nghĩ tới đây, Triều Thiên Tiêu chán nản nói:

"Tiểu quan nhân giáo huấn phải, ta lần này trở về đi thông báo các hương thân, ngày mai tại sân phơi nạp thuế."

"Đi thôi!"

Vương Hiền phất tay một cái , kiềm chế lạiỷ mừng nói.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch