Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 97: Thanh sam Lệnh sử (1)

Chương 97: Thanh sam Lệnh sử (1)


Tuy rằng cũng rất có hứng thú với thanh quan nhi (gái bán nghệ) xuất giá đáng bỏ đi của "Tiểu Tần Hoài này, nhưng trước mặt Lâm tỷ tỷ, Virợng Hiền vẫn phải ra làm ra vẻ chính nhân quân tử nói:

"Thói đời ngày nay thật sự suy đồi, kỹ viện không ngờ đem thiếp mời tặng đến tận nhà người ta nữa đấy.”

"Cái này cũng có sao đâu.”

Lâm Thanh Nhi lại thản nhiên nói:

"Trước kia ca ta cùng một đám đồng môn, thường xuyên ở thanh lâu tiệc tùng, cũng xem như một việc tao nhã "

"Ách. ".

Vương Hiền liếc nhìn nàng một cái, không biết Lâm tỷ tỷ lời này có thật không, hay là đang lừa mình? Dứt khoát đối để tài, cầm lên một tầm thiệp mời mặt bìa mộc mạc nói:

"Nhắc mới nói, còn có một tấm thiệp mời của tú tài tưởng công.”

Lâm Thanh Nhi đón lấy xem qua, mày ngài nhăn lại nói:

"Lý Ngụ này, không phải là người tốt..."

Nói rồi mặt ngọc bỗng chợt lóe lên một tia tức giận.

"Làm sao vậy?" Vương Hiền hỏi.



"Không có gì, hắn là con cháu nhà quan, cũng xem như có vài phần tài học, nhưng đáng tiếc đức hạnh bại hoại."

Lâm Thanh Nhi tức giận nói:

"Năm đó sau khi ca ca ta vào ngục, hắn mượn cớ giải oan cho ca ca ta, lừa rất nhiều tiền của nhà ta, còn muốn nạp ta làm thiếp, may mà mẹ ta kiên quyết không đồng ý...".

ó

Mặc dù Lâm Thanh Nhi nói đến kẻ khác, nhưng trên mặt Vương Hiền lại nóng rực, tính tình Lý Ngụ này, quả thực có thể gộp chung lại với mình.

"Vậy thì lạ thật."



Vương Hiền ho khan hai tiếng, kéo về lại chủ đề ban đầu nói:

"Cho dù ta lên làm Điển lại, cũng không vào được hàng lớp con cháu nhà quan, lọt vào pháp nhân tú tài tướng công.”

"Cũng phải."

Lâm Thanh Nhi thành thực xoa cầm nói:

"Hơn nữa bọn họ chính là mở hội thơ, ngươi nào biết làm thơ chứ."

"Khụ khụ. ..".

Vương Hiền một hồi xấu hổ, trong lòng thầm nhủ ta cũng từng làm một bài thơ mà, bây giờ còn treo ở thư phòng Huyện thái gia. Trong lòng đã hiểu rỏ phần nào, đá tú tài kia tại sao lại đến với mình, tám phần mười là tò mò muốn thử gặp mặt, tiểu lại biết làm thơ này.

Đáng tiếc loại người sao chép thơ như Vương Hiền, thì lại không dám tham gia hội thơ gì cả, lờ như người ta muốn chia vẫn làm thơ, hoặc là thị từ xướng họa gì đó, mình chẳng phải bại lộ nguyên hình rồi sao? Vì vậy đem thiệp mời kia tiện tay quăng đi, cũng quăng việc này ra sau đầu.

Vương Hiền đã tập thành thói quen dậy sớm, hôm sau trời còn chưa sáng, đã bò dậy rửa mặt thay quần áo. Hôm nay hắn không còn mặc bạch sam nữa, đặt trước mặt hắn, là chiếc mũ ô sa cánh chuồn, cùng một bộ thanh sam được gấp gọn gẽ chinh tế... Thật ra rõ ràng là áo lam, hắn cho đến bây giờ vẫn không cách nào phân biệt được màu xanh và màu lam.

Mang giày đen tất trắng, bên trong lụa trắng, bên ngoài khoác tấm áo cổ tròn màu lam, bên hông thật đai lụa màu đen, cuối cùng đội chắc mũ ô sa. Vương Hiền khẽ lắc đầu, đôi cánh ô sa sau tai khẽ lay động, quả thật cảm giác không tệ.

Chẳng biết từ bao giờ, lão nương xuất hiện ở sau lưng hắn, nhìn rồi


lại nhìn, nhìn thể nào cũng thấy không dù. Trong ý thức lão nương, một thân thanh sam ô sa này, chính là trang phục đẹp nhất trên đời, bởi vì lão chồng nhà bà đã mặc nó mấy chục năm nay rồi...

Có điều lão nương luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, suy nghĩ hồi lâu, mới giật mình vỗ ót, bước nhanh về nhà chính, lục tung một phen. Sau khi quay lại, trên đại lụa bên hông hắn, buộc một khối ngọc bối đỏ tươi.

Lão nương lui ra phía sau vài bước, đánh giá trên dưới, vỗ tay cười nói:

"Giờ thì đúng rồi!"

"Mẹ, mang cái này chói mắt quá."

Quân tử đeo ngọc, đây là đặc quyền của người đọc sách, đương nhiên là người có tiền cũng sẽ học đòi văn về.

"Con ta hôm nay là Lệnh sử, làm sao không thể đeo ngọc?"

Lão nương phủi phủi tay nói:

"Đây là vật đính hôn của ta và cha ngươi, sứt mẻ va đập hay là rơi mất, ngươi xách đầu về đây gặp ta.”

"Vậy chi bằng trả lại mẹ."

Vương Hiền trong lòng tự nhủ, chẳng khác nào ta vác một quả bom khác trên người à.

"Đeo vào!"

Lão nương không cho thương lượng nói, sau đó một cước đá hắn ra khỏi cửa.

Nương nhờ sắc trời tờ mờ sáng, Vương Hiền đi vào cửa nha môn. Thủ vệ sại dịch nhìn thấy, không còn gọi hắn là "Nhị Lang, mà là đối giọng là "Lệnh sư, thần thái cùng cung kính thêm vài phần. Đi vào trong nha môn, Vương Hiền theo thói quen trở lại Hộ Phòng, vài thư lại đến sớm đang trò chuyện cùng nhau, thấy hắn xuất hiện ở cửa, vội đứng dậy giọng cung kính vấn an.

Mấy ngày trước còn bưng trà rót nước cho đám thư lại này, bây giờ lại trở thành cấp trên của bọn họ, Vương Hiện có phần không quen, gượng cười hai tiếng nói:

"Không cần giữ lễ tiết, chúng ta vẫn cứ gọi nhau là huynh đệ được rồi.”

"Lễ không thể bỏ."

Mọi người nào dám xem như thật, vội vàng cự tuyệt nói:

"Đúng rồi, Lệnh sử sao không đi bài nha, vào trong phòng làm gì?"

"ồ, thiếu chút nữa quên mất chuyện này."

Vương Hiền mới sực nhớ, mình bây giờ là Kinh Chế lại, được tham gia thặng đường của Đại lão gia. Chắp tay chào mọi người, vội vàng chạy tới Nhị đường, còn may vẫn chưa xem là muộn, bằng không đến

muộn phải chịu đòn.

Chỉ thấy trong Nhị đường đã có cả đám người đang ồn ào nhốn nháo, tám chín người ngồi là các quan viên bổn huyện, lục bào thuần một màu. Hai mươi ba mươi người đứng là Tư lại, Điện lại các phòng, áo lam thuẫn một màu, ngược lại dễ dàng phân biệt.

Cảm giác đầu tiên của Vương Hiền chính là, ai nói thời xưa cơ cấu rút gọn, có thể đến đây nhìn xem. Một cái huyện Phú Dương nhân khẩu không đến mười vạn, cán bộ cấp phòng trở lên bốn mươi người, nhân viên tài chính cung đường không trong biên chế, càng nhiều hơn gấp mười lần, cùng thu gọn cơ cấu nhưng gở bỏ không được.

Có điều nghĩ đến mình hiện tại, cùng xem như cán bộ phó phòng, được ăn bổng lộc quan gia không còn là một nhân viên tạm thời, hắn lại cảm thấy rất vui vẻ.

Con người mà, ở cấp bậc nào thì chỉ quan tâm đến cấp bậc đó, ngươi bảo một phó trưởng phòng nho nhỏ như Vương Hiền, đi quan tâm quốc gia đại sự gì đó, vậy không phải là lo chuyện bao đồng hay sao?

Trước mắt hắn chỉ muốn sống tốt, sống cho ra hồn, để những người xem thường hắn thấy, sai lầm thế nào!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch