Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 99: Doạ dẫm (1)

Chương 99: Doạ dẫm (1)


Trong gian phòng đơn một trường vuông vức, Vương Hiền nâng một chén trà thơm, nghiêm chỉnh ngồi phía sau bàn.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, khóe miệng hắn đã toe toét cười ngây ngốc, đến giờ vẫn chưa khép lại được. Cũng may một bức rèm cửa phân chia công phòng thành hai gian trong ngoài, bên trong tuy nhỏ, nhưng là thiên địa của riêng mình hắn. Gian ngoài tuy lớn, nhưng là nơi mười

mây thư lại cùng chung một chỗ.

Quan trọng hơn chính là phần tự tại kia, ít nhất trong gian công phòng này, hắn không cần tiếp tục nhìn sắc mặt người khác để làm việc nữa. Ngược lại, người khác phải nhìn sắc mặt hắn để làm việc. Hắn không cần tiếp tục bưng trà rót nước cho người khác nữa, ngược lại người khác phải bưng trả rót nước cho hắn, giống như bây giờ...

Vương Hiền uống một chén trà thơm, không khỏi âm thầm cảnh giác, có chút tự mãn nho nhỏ, như vậy là không đúng rồi. Có điều vừa là khổ nhục kể vừa là kể ly gián, chẳng phải vì khoảnh khắc này sao, khiến cho tiêu sinh đặc ý chốc lát...

Vì thế hắn vẫn cười khúc khích đến tận buổi trưa, mãi cho đến khi Ngô Vi bước vào nhắc nhở hắn nên ăn cơm rồi, Vương Hiền mới khép

miệng lại, nói:

"Ta muốn tuyến hai bạch dịch."

"Không thành vấn đề"

Ngô Vi suy nghĩ một chút nói:

"Lý Thịnh vửa đi, mấy con chó săn kia không thể tiếp tục ở đây thêm được nữa, đuổi ra khỏi cửa là chắc chắn."

"Được."

Vương Hiền đứng dậy cười nói:

"Vậy thì xin nhờ Ngô huynh."

bảo trộng

Vâng."

Ngô Vi không khỏi trợn mắt há mồm, hắn phát hiện có vài người thực sự là trời sinh tế bào lãnh đạo, sai khiến người khác căn bản không cần chỉ bảo.



Lúc đến phòng ăn ăn cơm Vương Hiền không cần tiếp tục phải tám người ngồi một bàn, đi cướp một chút thức ăn đáng thương kia nữa. Bây giờ hắn đội vào bên trong ăn cơm, bàn ăn to nho cũng giống nhau, chỉ có bốn người ngồi ăn, nhưng có móng heo trong suốt, tôm sông xào, mồng tơi xào, canh cá trắng rau dương xỉ, còn có một đĩa cá ngâm rượu đỏ hồng thơm phức, gai xương đều thơm nồng, vừa vào miệng liền tan ra.

Chính là bởi vì thức ăn phong phú, cho nên chúng Tư lại, Điển lại mới có thể nhàn nhã uổng chút rượu, thấp giọng trò chuyện, so với tình cảnh giường cung bạt kiểm bên ngoài, ung dung hơn nhiều.

Vương Hiền được ba vị tiền bối Hình phòng gọi qua. Mấy người Lý Quan nhìn thanh sam của hắn cười quái dị không ngớt, khiến cho Vương Hiền ăn cơm cũng ăn không yên nổi, đành phải nhỏ giọng nói:

"Tiểu đệ tửi mai làm chủ lâu Tiến Hạc, khẩn cầu ba vị ca ca nể nang mặt mui."

"Vậy thì còn tạm được."

Tang điển lại hai lần dẫn hắn đi thu hình kia, cười hì hì nói:

"Có điều đoán chừng người cung không có tiền. Thế nào, sau khi ăn xong mượn cớ chuồn đi?"

"Vậy thì tốt quá, đi chỗ nào?"

"Rất gần, hai bước là đến rồi."

Tang điển lại cười nói:

"Mau mau ăn cơm, sau đó ta đi tìm Trương mặt rõ."

Hai người còn lại vẻ mặt buồn cười, hiển nhiên biết rất rổ Tang điển lại muốn làm cái gì.

Ăn cơm xong, Tang điển lại liền dẫn Vương Hiền, đi đến phòng bộ khoái gọi Trương mặt rỗ trước, sau đó đi thẳng đến một hộ gia đình bên cạnh nha môn hai con đường.







Có lẽ là đến thành quen, thấy đại môn khép hờ, Tang điển lại và Trương mặt rỗ cũng không đợi người sai vặt bẩm báo, liền dân Vương

Hiện trực tiếp xông vào.

Vương Hiền đi theo phía sau hai người, một bên đánh giá một bên âm thầm lấy làm kỳ lạ nói, nhà này từ bên ngoài không nhìn ra cái gì, bên trong nhưng lại vô cùng hoành tráng, thật sự không biết chủ nhân rốt cuộc là loại người thế nào đây.

Đi vào phòng khách, Tang điện lại và Trương mặt rỗ ngồng ngênh tự do ngồi xuống, lại kêu Vương Hiện cung ngồi xuống. Trương mặt rô liền hô to gọi nhỏ nói:

"Lý đại nhân, Lý đại nhân?"

Kêu hai tiếng không ai trả lời, hắn hầm hừ nói với hai vị Điển lại:

"Lý Thịnh này cung coi thường người khác quá, chúng ta đến cả buổi rồi, hắn không ngó ngàng cung không dâng trà, cần gì quan tâm việc không đầu của hắn!”.

"Đúng vậy."



Tang điển lại cũng gật đầu nói:

"Quả thật là lòng tốt trở thành long lang dạ thủ, chúng ta hay là đi thôi, mặc kệ hắn sống hay chết."

Vương Hiền vốn dĩ có chút bất an đối với việc dọa dẫm hộ dân giàu có, vừa nghe nói đây là nhà Lý Thịnh, tinh thần lập tức tỉnh táo, có chút hăng hái nhìn hai người biểu diễn.

Chỉ thấy hai người đứng dậy đi tới cửa sảnh, chợt nghe thấy một trận ho khan sau tấm bình phong nói:

"Hai vị đại nhân dừng chân."

Ở triều Minh, "Đại nhân" cũng không được coi là xưng hô cao quý gì, dùng khi địa vị hai bên không bên nhau quá lớn, hạ cấp xưng hô với thượng cấp. Nếu như khi kém nhau quá lớn, thì cần phải dùng tôn xưng đặc biệt.

Vương Hiền nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy sau tấm bình phong vòng ra một lão già lưng còng. Nhìn kỳ, người này tuổi tác ngược lại cũng không già bao nhiêu, chỉ là mặt mày ủ rũ, tràn đầy tiếp nhận, râu tóc cung bạc phơ hơn nữa. Lại chăm chú nhìn kỹ, đây chẳng phải là Lý Thịnh thượng cấp định đầu ngày xưa đó sao?

"Ai nha nha, đại nhân tại sao lại già đến mức độ này."

Vương Hiền thấy Lý Thịnh đột ngột già yếu, không khỏi dấy lên lòng thương hại, nhưng sau đó lại nhớ năm xưa chính kẻ này đã ở phía sau quấy rối, khiến cho mình nhà tan cửa nát, suýt nữa vạn kiếp bất phục, một chút lòng thông cảm thoáng cái cũng bay sạch. Vội vàng tranh lên một bước, khom người cúi xuống nói:

"Những ngày qua rất hạnh phúc chứ?”

"Khục khục..."

Lý Thịnh cũng mới nhận ra, tiểu tử một thân thanh sam này không ngờ là Vương Hiền. Từ mức độ nào đó mà nói, tiểu tử này chính là giảm trên thi thể hắn để lên chức. Bây giờ nghe hắn hỏi thăm dáng vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác. Lý Thịnh suýt chút nữa chưa ngất đi.

Quay đầu đi không để ý tới hắn, đối với hai vị khác nói:

"Hai vị đại nhân mời ngồi, chuyện của tại hạ, để hai vị lo lắng rồi."

"Vốn cũng chẳng có gì đồng liều một hồi, thay người làm chút chuyện cũng là nên làm nên làm thôi.”

Tang điển lại mặt mày ủ rũ nói:

"Thế nhưng Hàng Châu bên kia ba ngày thúc dục một lần, lần này ắt phải mời Lý huynh đến Ấn Sát Tư trả lời, các huynh đệ thực sự không có cách nào từ chối thêm được nữa."

"Chuyện này, nhị vị đại nhân cũng thấy đó, tại hạ bệnh nặng đến mức này, e rằng không ngồi thuyền nổi, kính mong thay mặt dàn xếp."

UU Lý Thịnh khúm núm nhún nhường nói, trong lòng tràn đầy bỉ thương. Vào nửa tháng trước, mình vốn cũng không cần để ý hai người này, nhưng giờ đây khi rời khỏi Hộ phòng rồi, mọi thứ đều không như trước đây nữa.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch