Phía sau đột nhiên có một âm thanh làm mọi người quay đầu lại, ra là Vương An Thạch đi lên phía trước, chỉ thấy đôi mắt y đỏ bừng, đôi má có chút gầy gò.
Y đi lên trước chăm chăm về hướng của Phạm Ninh hành một lễ:
- Lời nói của ngươi, hơn hẳn Vương An Thạch ta đọc sách mười năm, xin nhận của ta một lễ.
Phạm Ninh thản nhiên cười:
- Ta chỉ muốn biết huynh có thể tiếp nhận không?
Vương An Thạch gật gật đầu:
- Ta cảm thấy vô cùng có đạo lý, ta nguyện dùng thêm thời gian mười năm nữa đi lĩnh ngộ thực tiễn!
Ngay lập tức mọi người rất kinh ngạc, Vương An Thạch những năm gần đây là một tú tài rất có danh tiếng, được công nhận tài học cao, y vậy mà lại hành lễ với một tiểu đồng tám tuổi, gọi là thụ giáo, quả thực chấn động tất cả mọi người.
Mọi người dồn dập hỏi Vương An Thạch, Âu Dương Tu là vì ủng hộ chính sách mới của Phạm Trọng Yêm mà bị giáng chức, mà Bàng Tịch thì tương đối đồng tình với Phạm Trọng Yêm, về cơ bản đều không phải là phe cánh bảo thủ.
Vương An Thạch kéo hai người đến một chỗ, đem cái lý luận đơn giản của Phạm Ninh nói với họ một lần, Âu Dương Tu nói không nên lời, cuối cùng y cũng tỉnh ngộ như được giác ngộ Phật Giáo tối cao.
Bàng Tịch vỗ một cái:
- Đứa trẻ này nhìn rất thấu đáo! Chúng ta sống mấy mươi năm rồi, nhưng lại không bằng một đứa trẻ.
Nói xong, Bàng Tịch lại thở dài:
- Hi Văn có tôn tử như thế này, ông ta cũng xem như là có người kế tục rồi!
Phạm Ninh gãi gãi đầu mình, quá nhiều sự khen ngợi tán dương, cho nên trên mặt hắn quả thực có chút không nhịn được.
***
Sau khi bước vào Bàng phủ, Âu Dương Tu đích thân đi chào hỏi, giao Phạm Ninh lại cho Tăng Bố chăm sóc, trong phủ khắp nơi đều là khách đến mừng thọ.
Tăng Bố dẫn Phạm Ninh đến một nơi thoáng đãng ít người, cười và nói:
- Không bằng chúng ta hãy tỉ thí một phen!
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Huynh muốn tỉ thí như thế nào?
- Mấy huynh đệ trong nhà chúng ta thích nhất là chơi đối chữ. Ta ra một câu, đệ đối lại một câu, lấy từ cuối cùng trong câu để đối.
Tinh thần của Phạm Ninh phấn khởi lên, đây cũng là trò mà hắn thích, chỉ cần không phải kêu hắn làm thơ thì được.
- Vậy thì bắt đầu đi! Huynh nói câu đầu tiên đi.
Tăng Bố nghĩ một chút liền nói:
- Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi!
Câu này có chút làm khó người, mới bắt đầu mà Tăng Bố đã ra một đề hiếm như vậy, trong lòng Tăng Bố rất đắc ý, chỉ một câu này nhưng hắn đã làm khó được đại ca rồi.
Phạm Ninh suy nghĩ một lúc, đột nhiên thốt lên:
- Bôi thâm hoàn bị hương liêu ngâm!
- Hay!
Phía sau có người lớn tiếng khen hay.
Hai người bị dọa một phen, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một viên quan độ chừng năm mươi tuổi đang đứng đằng sau, nước da đen huyền, thân hình mập mạp, đôi lông mày như thanh gươm, đôi mắt sắc bén, lợi hại như chim ưng hệt như có thể nhìn thấu được lòng người.
Phạm Ninh không hề quen biết người này, nhưng Tăng Bố biết đây là ai, cậu vội vàng hành lễ:
- Vãn bối Tăng Bố tham kiến Bao Công!
Phạm Ninh ngay lập tức bị dạo thêm một phen, viên quan mặt đen ánh mắt sắc bén này chính là Bao Chửng?
Hắn vội vàng nhìn vào trán của Bao Chửng, nhưng trên trán không hề có gì.
Bao Chửng khẽ cười nói:
- Ta vừa mới gặp lão Phạm, ông ta nói với ta rằng tôn tử thần đồng của ông ấy cũng đã đến rồi, ta đoán vị tiểu Phạm này chính là ngươi nhỉ!
Phạm Ninh không nói nên lời, làm thế nào mà tổ phụ có thể tuyên dương hắn ở khắp nơi như vậy, đây chẳng phải là tự đặt bản thân mình trên lửa sao? Nếu như mọi người đều chạy đến để khảo giáo một lần, thế chẳng phải là không muốn hắn sống nữa sao.
Kỳ thực, Phạm Trong Yêm là một phen tốn sức, ông ấy là đang lợi dụng khả năng sẵn có của mình để trải đường cho Phạm Ninh đó! Ở Đại Tống, thanh danh là thứ quan trọng nhất, thanh danh phải bắt đầu làm nên từ khi còn nhỏ. Ví như Yến Thù, từ khi còn nhỏ đã vang danh thiên hạ, cho nên tự nhiên sau khi thành niên thì có thể trở thành Tể tướng.
Đây mới thật sự là mục đích mà Phạm Trọng Yêm dẫn Phạm Ninh đến kinh thành, ông ta tuổi tác đã cao nhưng nhất định phải tận dụng một chút danh tiếng của mình để thay Phạm Ninh trải sẵn đường trước. Còn sau này phải dựa vào chính sự phấn đấu của bản thân hắn.
Bao Chửng nhìn về hướng Tăng Bố:
- Ngươi ra một chữ "Bôi", dường như rất khó, nhưng lại bị người ta trả lại cho một chữ "Ngâm", ngươi phải làm sao?
Tăng Bố chỉ đành cười gượng một tiếng, hắn cứ tưởng rằng Phạm Ninh sẽ tiếp đối "Bôi Mạc Đình", không ngờ rằng Phạm Ninh lại đáp trả bằng một từ còn hiếm gặp hơn, cái này gọi là lấy đá tự đập chân mình.
- Ván này ta thua!
Tăng Bố đối không ra từ "Ngâm", không biết làm thế nào chỉ đành nhận thua.
Bao Chửng cười ha hả, đưa ngón tay cái lên:
- Tiểu Phạm quả nhiên lợi hại, lão Bao ta cũng đã phục ngươi rồi!
Phạm Trọng Yêm ngồi trên đại sảnh, đang cùng nói chuyện phiếm với những người trẻ tuổi tài năng như Tư Mã Quang, Vương An Thạch, Tăng Củng, Phùng Kinh, lần này Phạm Trọng Yêm vào kinh chủ yếu giải quyết hai chuyện, một là chúc thọ Bàng Tịch, thứ nữa là khuyên bạn tốt Doãn Thù từ quan về Đặng Châu dưỡng bệnh.
Hai chuyện này đều đã làm xong, đặc biệt là Doãn Thù, hôm nay bộ Lại đặc sự đặc biệt xử lý, làm giấy tờ trí sĩ cho y, ngày mai liền có thể lên đường với ông, điều này khiến Phạm Trọng Yêm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Âu Dương Tu chậm rãi đi đến cười nói:
- Hi Văn, giao Phạm Ninh cho tôi đi! Tôi thu nhận nó làm đồ đệ, mười năm sau trả lại cho ông một tiến sĩ.
Phạm Trọng Yêm chỉ vào Âu Dương Tu cười với mọi người nói:
- Nhìn xem, người này chính là muốn lột da, tôi đây có một cháu trai có chút thiên phú, ông ta liền muốn cướp đi!
Tất cả mọi người đều mỉm cười, Âu Dương Tu lại thu hồi nụ cười, nhìn chăm chú vào Phạm Trọng Yêm nói:
- Tôi là nói thật, có thể đánh động đến con trai tôi, bây giờ đã không có, nó chính là người đầu tiên mười năm tôi mới gặp một lần, tôi rất hy vọng có thể thu nhận nó làm môn hạ.
Phạm Trọng Yêm thản nhiên cười, quay đầu lại hỏi Vương An Thạch:
- Thần đồng Phương Trọng Vĩnh quê ngươi sao rồi?
Vương An Thạch lắc đầu:
- Tiêu tán thành người thường rồi!
Âu Dương Tu hiểu được ý của Phạm Trọng Yêm, vội vàng nói:
- Tôi sẽ dốc lòng dạy bảo nó, yêu cầu nghiêm khắc, tỉ mỉ mài giũa nó, khiến cho nó trở thành ngọc đẹp, tuyệt không để nó phải mệt mỏi vì hư danh!
Phạm Trọng Yêm trầm mặc một lát, nói với mọi người:
- Vốn chủ ý của tôi là để nó về quê đi học, để nó trưởng thành trong nghịch cảnh, chờ sau khi thành niên, khẩn cầu mọi người nể mặt lão Phạm tôi, dẫn dắt nó nhiều hơn, trợ giúp nó, như vậy tôi liền có thể nhắm mắt.
Ông ta nói vô cùng thành khẩn, mọi người nghĩ đến tuổi tác ông ta đã cao, trong lời nói dường như có ý muốn ủy thác, trong lòng mọi người đều có chút thương cảm.
Dừng một chút, Phạm Trọng Yêm lại nói với Âu Dương Tu:
- Một đường bắc thượng tôi đã quan sát nó, nó là một người vô cùng độc lập, không giống như những đứa nhỏ bình thường, càng là nghịch cảnh, nó sẽ càng thu liễm, thâm tàng bất lộ, chỉ khi thời cơ đến, nó sẽ liền như đại bàng dang cánh, bay lượn với chín tầng mây, lần này tôi vào kinh, chính là đem nó của mười năm sau giao phó cho Vĩnh Thúc, nhưng hiện tại tôi muốn cho nó chính là sự bình thản và nghịch cảnh, mong Vĩnh Thúc thứ lỗi!