Liễu Tế Muội dẫn theo Phạm Ninh đi vào trong phòng khiến trong lòng Phạm Đồng Chung lo lắng vì số sách này cũng khiến gã tốn không ít tiền, một số sách gã còn đang tính bán cho mấy tiệm ngoài phố, không muốn để tên tiểu tử này mượn hết toàn bộ.
Gã vội vàng chạy theo sau:
- Nương tử, có sách không thể cho mượn được đâu, ta còn phải chuẩn bị cho kỳ thi sau nữa!
…………
Rời khỏi nhà phụ thân, Phạm Thiết Chu địu theo một cái giỏ, bên trong toàn là sách.
Phạm Ninh lật quyển sách trên tay, hôm nay vận khí đúng là không tệ, tìm được mấy cuốn sách hay "Trang Tử", "Đạo Đức Kinh", "Ba trăm bài thơ", còn có cả tập thơ của Lý Bạch, Đỗ Phủ, Vương Duy nữa.
Hơn nữa không ngờ sách của tứ thúc đều là sách mới, còn chưa đọc qua bao giờ. Nghĩ đến cảnh tứ thúc bộ dạng đau lòng, cầm đi những cuốn sách này như cắt vào từng thớ thịt của gã khiến Phạm Ninh bất chợt cười to, đúng là tứ thẩm nói có lý, dù sao mấy cuốn sách này tứ thúc cũng không xem, chi bằng đem cho cháu trai mình.
So với ông nội bất công hay tứ thúc ích kỷ thì thật ra tứ thẩm là người nhiệt tình, hơn nữa suy nghĩ rất đơn giản, dễ chung sống với nhau được.
Tóm tại, ấn tượng đối với người tứ thẩm béo này là không tệ lắm, chỉ có điều là quá lười, làm một người vợ ở nông thôn mà ngủ đến giữa trưa mới dậy thì đúng thật là đáng trách đấy.
Trong lòng Phạm Thiết Chu thấy khó ở, y cảm thấy phụ mẫu có nhiều ưu phiền, phải gánh vác quá nhiều thứ, phụ thân lại quá nuông chiều lão tứ nên nó có chút sinh hư.
Phạm Thiết Chu hiểu rất rõ về gia cảnh phụ thân, cũng chỉ có hơn tám mươi mẫu ruộng, một năm tiền đất nhiều nhất cũng được có bảy mươi quan tiền, trừ tiền thuế với tiền miễn quân dịch thì còn lại năm sáu mươi quan.
Vốn dĩ lão tứ đi học đã tốn tiền rồi, nghe nói lúc ở huyện còn giao du với một nhóm bạn bè hư hỏng, không chịu làm việc, cả ngày chỉ tụ tập ăn chơi. Chính bản thân gã còn không làm ra tiền, tất cả mọi thứ đều nhờ phụ thân chu cấp, hôm nay tìm cớ này để xin tiền, mai lại tìm cớ khác để xin mấy quan tiền, mới hết một năm thì tiền đất của phụ thân đã bị gã lột sạch sẽ rồi.
Phụ thân nuông chiều lão tứ như vậy coi như là tự làm hư gã, chỉ thương cho bản thân mẫu thân, Phạm Thiết Chu nghĩ đến dáng lưng còng, mặt đầy nếp nhăn của mẫu thân khiến trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.
Phạm Thiết Chu thở dài, bản thân muốn giúp mẫu thân nhưng không đủ sức.
Tiếp đó, Phạm Ninh theo cha đến học ở trường tư, mấy ngày này học ở trường tư nên phải nộp tiền ngày. Phạm Thiết Chu trong lòng vẫn nhớ chuyện này.
Đi học ở trường tư thục thì không đắt lắm, học phí một năm là ba quan tiền, tiền giấy mực thêm hai quan nữa tổng là năm quan.
Nhưng năm quan này đối với gia đình Phạm Ninh là hơn hai tháng đi làm mới kiếm được, đây là trường học rẻ nhất rồi.
Đối với người nghèo thì đi học thực sự là việc vô cùng tốn kém, ở thời nhà Tống thì người đi học tuy nhiều nhưng không phải ai cũng có tiền để đi học.
Hơn nữa ở nông thôn, nhiều nhà có tiền cũng chỉ cho con cái học hết tiểu học, để chúng có thể biết được mấy chữ, cũng không cho chúng học thêm nữa.
Có thể đi học ở trấn đã rất ít, mà lên huyện để đi học thì vô cùng hiếm. Đây là lí do Phạm Đồng Chung có thể trở thành viên minh châu trong mắt phụ thân.
Học ở tiểu học phải mất ba năm, Phạm Ninh đã học được hết hai năm rồi, Phạm Thiết Chu đã thay đổi ý kiến, quyết định cố gắng cho con lên trấn học.
- Thiết Chu!
Một người đàn ông rất thân thiết đặt tay lên vai Phạm Thiết Chu, y họ Vương, là một ngư dân lái thuyền.
- Đi nộp học phí năm sau cho con à!
Phạm Thiết Chu gật đầu, hôm nay tâm trạng y không tốt, không muốn giải thích thêm gì nữa.
Vương Nhị Lang nhìn Phạm Ninh, y nghĩ đứa trẻ này không cần phải đi học nữa, học hai năm mà chỉ mới biết viết được vài chữ rồi, cho học nữa thì cũng chỉ tốn tiền thôi.
- Chào Vương đại thúc!
Phạm Ninh cúi người chào.
- A Ngốc dạo này không tệ, nói chuyện lưu loát hơn, Thiết Chu, bệnh tình mẫu thân ta đã tốt hơn nhiều rồi, thật sự phải cảm tạ huynh.
- Chỉ tiện tay thôi, không cần phải khách khí!
Vương nhị thúc đem một giỏ cá đưa cho Phạm Thiết Chu:
- Ta vừa câu được vài con cá, một chút tấm lòng thôi.
- Ta không cần, huynh mang về nấu cháo cho mẫu thân đi.
- Ở nhà có rồi! Huynh đi gặp thầy Cố, chả nhẽ lại đi tay không, cầm cho thầy đi.
Phạm Thiết Chu nghĩ cũng có lý, liền nhận giỏ cá và cười:
- Vậy đa tạ nhé!
Vương Nhị thúc còn khen ngợi Phạm Ninh hiểu lễ tiết, sau đó quay người đi về hướng khác.
Phạm Thiết Chu cũng không định giải thích cho mọi người ở thôn về sự thay đổi của đứa con.
Đối với y mà nói, thi đỗ trường ở trấn mới chính là cách giải thích tốt nhất, thi không đỗ thì có giải thích nhiều cỡ nào cũng không có ý nghĩa.
- Phụ thân có thể khám bệnh à?
Phạm Ninh tò mò hỏi.
- Chỉ biết mấy loại linh tinh như đau đầu nhức óc thôi, không đến mức là khám bệnh đâu.
- Người cũng biết trị cả bị thương đúng không!
Phạm Ninh nhớ rằng trong nhà có hộp thuốc.
- Ta lúc mười mấy tuổi có theo một thầy lang học hai năm, cũng biết một chút sơ sơ.
- Vậy phụ thân có nghĩ tới việc mở một y quán ở trên trấn không?
- Y quán?
Phạm Thiết Chu đưa ánh mắt khó hiểu nhìn đứa con, tới kinh thành một chuyến, không học được gì khác, mà mấy ý tưởng không thực tế này lại nghĩ đến rồi cơ đấy.
- Mau đi thôi! Không suy nghĩ linh tinh nữa.
Y không để ý đến cái sáng kiến của đứa con, bước mau về hướng thôn Đông Đầu.
Trường tiểu học tư thục thì rất gần nhà ông nội, rộng khoảng hơn hai mẫu, bốn phía có tường bao xung quanh, có một cái sân nhỏ và có một cây đại thụ cao vút tỏa bóng rộng lớn.
Trong trường có ba gian nhà, chia làm lớp lớn và lớp nhỏ, khoảng hai ba mươi người. Chu viên ngoại trong thôn có mời đến từ trấn bên trên một tú tài đến dạy học cho bọn trẻ.
Hai ngày này là ngày đóng học phí, các phụ mẫu của các trò liên tục đến nộp tiền học phí sang năm.
- Đợi một lát, con không cần nói gì cả, để cha đến gặp và nó chuyện với Cố tiên sinh.
Hôm nay đến xin nghỉ học, mọi người đều cảm thấy không vui, Phạm Thiết Chu sợ đứa con nói chuyện không cẩn thận sẽ đắc tội với Cố tiên sinh.
Phạm Ninh gật đầu, bắt hắn giả ngu hắn cũng không phản đối gì, tỏ ra ngu ngơ là cách tốt nhất, dù không quỳ lễ bái sư thì người khác cũng không nói gì được.
Từ lần đầu đi học hắn đã bị gọi là Phạm Ngốc Ngốc cho đến giờ, căn bản hắn còn không biết Cố tiên sinh bộ dạng trông như thế nào.
- Ơ! Đây không phải A Ngốc sao? Đã lâu không ặp.
Một tên béo đi tới, lão mặc bộ quần áo như nhét một trái dưa hấu vào trong người, so với phụ nữ mang thai thì nhìn còn phúc hậu hơn.
- Tưởng viên ngoại cũng đến nộp học phí hả?
Phạm Thiết Chu hơi chắp tay thi lễ.
- Đâu có, con ta chuẩn bị thi vào Diên Anh học đường, muốn mời Cố tiên sinh kèm thêm cho nó.