Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 8:

Chương 8





Lúc này, hai thanh niên một nam một nữ đi qua dưới phòng, Âu Dương Tu nhìn thấy họ, vội vàng vẫy tay:

- A Bố, Thiến nhi, hai con vào đây.

Hai người bước nhanh vào trong phòng, đi phía trước là một thiếu niên, cao hơn Phạm Ninh một cái đầu, đại khái khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặt mày thanh tú, y tiến vào trước tiên thi lễ với Âu Dương Tu, miệng gọi sư phụ.

Âu Dương Tu cười giới thiệu thiếu niên kia với Phạm Trọng Yêm:

- Hi Văn, đây chính là tiểu đồ đệ của ta Tăng Bố!

Phạm Trọng Yêm vuốt râu cười một tiếng:

- Quả nhiên tự cổ anh hùng xuất thiếu niên mà!

Thiếu niên nghe nói ông lão trước mắt lại là Phạm Trọng Yêm vang danh thiên hạ, trong mắt cậu hiện lên một tia vui sướng bất ngờ, vội vàng hành lễ thật sâu với Phạm Trọng Yêm:

- Học trò Tăng Bố tham kiến Phạm công!

Phạm Ninh âm thầm suy nghĩ, hóa ra thiếu niên này là Tăng Bố, đệ đệ của Tăng Củng, đồ đệ bảo bối của Âu Dương Tu sẽ không phải y chứ!

Phạm Ninh đoán không sai, Tăng Bố chính là thần đồng tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, mấy năm trước ở kinh thành thành tựu xuất sắc, Âu Dương Tu nhìn trúng, thu làm đồ đệ, vừa mới tham gia thi kì Giải thửthiếu nhi.

Âu Dương Tu có hơn mười đệ tử, Tăng Bố nhỏ tuổi nhất, cũng là người được Âu Dương Tu coi trọng nhất.

Song lúc này ánh mắt của Phạm Ninh càng tập trung trên người thiếu nữ, chỉ thấy mái tóc đen nhánh của nàng chải thành hai búi tròn, bên trong mặc áo ngắn màu trắng thêu hoa, bên dưới mặc một chiếc váy dài xếp, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác vàng nhạt, thướt tha đi vào đại sảnh.

Đợi thiếu nữ đi đến gần, Phạm Ninh tức thời trước mắt sáng lên, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy thiếu nữ triều Tống dung nhan xinh đẹp, khí chất tao nhã như thế.

Quả thật là "Quay người cất bước đi, tựa như liễu rủ hoa cười xinh đẹp".

Tuổi của nàng và Tăng Bố không cách biệt lắm, cũng là mười ba mười bốn tuổi, lại cực kỳ xinh đẹp, một đôi mắt to tròn nhìn quanh, đôi con ngươi đen như bảo thạch đẹp đẽ chiếu sáng rạng rỡ.

Thiếu nữ tuy còn chưa thành niên, nhưng đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp như hoa.

Trong chốc lát, Phạm Ninh thậm chí có chút ngây ra.

Thiếu nữ này tên Âu Dương Thiến, là do Tiết thị, người vợ thứ ba của Âu Dương Tu sinh, cũng là trưởng nữ của Âu Dương Tu.

Âu Dương Thiến tiến lên thi lễ với phụ thân, lại duyên dáng hành lễ vạn phúc với Phạm Trọng Yêm, đôi mắt đẹp e thẹn, môi đỏ khẽ nói:

- Thiến nhi thỉnh an Phạm bá bá!

Phạm Trọng Yêm mỉm cười, nói với Âu Dương Tu:

- Mấy năm không gặp, Thiến nhi đã lớn như vậy rồi, tiểu nha đầu tóc vàng đã trở thành tiểu cô nương xinh đẹp, thời gian trôi thật nhanh mà!

Lúc đó, Tăng Bố nhanh chóng liếc qua Phạm Ninh, thấy hắn ngây ngốc nhìn Âu Dương Thiến, trong mắt toát ra tia sáng, trong lòng cậu có chút không vui, liền cười hỏi:

- Vị tiểu huynh đệ này là …

Ánh mắt của Phạm Ninh lập tức thu lại, tiến lên phía trước hành lễ, thản nhiên cười nói:

- Tại hạ Phạm Ninh, hậu bối mạt học đến từ Ngô huyện.

Âu Dương Tu cười ha hả nói:

- A Bố, Phạm thiếu lang là cháu của Phạm công, được Phạm công chân truyền, con phải nhờ hắn chỉ bảo nhiều!

Nhận được gợi ý của sư phụ, Tăng Bố ngầm hiểu, lại cười hỏi:

- Không biết Phạm hiền đệ bình thường thường đọc sách gì?

- Ta đọc rất tạp, không thể so sánh với Tăng huynh.

- Không sao! Không sao! Không bằng chúng ta luận bàn một chút, để ngu huynh lĩnh giáo chút tài trí của hiền đệ.

Ánh mắt Tăng Bố vô cùng nóng bỏng, y và Âu Dương Thiến tình đầu ý hợp, sớm đã phát sinh tình cảm, vẫn luôn hy vọng có được sự cho phép của sư phụ Âu Dương Tu.

Nhưng sư phụ trước sau vẫn không bày tỏ thái độ, hôm nay gặp cháu của Phạm Trọng Yêm, nếu như mình có thể hung hăng chèn ép tiểu tử thối này một phen, giữ lại mặt mũi cho sư phụ.

Có lẽ sư phụ nhất thời cao hứng liền chấp thuận hôn sự của họ.

Hơn nữa còn có thể có cơ hội thể hiện trước mặt Thiến nhi một phen, càng làm cho trong lòng Tăng Bố thêm phấn chấn và chờ mong.

Âu Dương Tu cũng rất có hứng thú, vuốt râu khẽ cười:

- A Bố không nên khinh địch đâu! Phạm thiếu lang cũng là thần đồng hiếm gặp.

Trong lòng Phạm Ninh hơi chút kinh ngạc, Âu Dương Tu đây là đang giật dây sao?

Phạm Ninh quay đầu nhìn ông nội Phạm Trọng Yêm, xin ý kiến của ông.

Trong lòng Phạm Trọng Yêm lại xuất hiện nụ cười khổ.

Âu Dương Tu tranh cường hiếu thắng này! Mình vừa rồi chẳng qua là chỉ đùa một chút thôi, hắn lại thật sự gọi đồ đệ bảo bối đến, không biết cháu nội của ta mới có tám tuổi thôi sao?

Thật ra văn nhân hiếu chiến đã là một bệnh cố chấp của Đại Tống, từ trên xuống dưới đều không ngoại lệ, hứng trí lên liền muốn đấu một trận với đối phương.

Sự tranh đấu của các đảng phái trên triều đình càng không cần nói rồi, nho nhã một chút thì đấu thơ, đấu từ, đấu họa, đấu thư pháp, đấu câu đối thậm chí đấu trà, chọi đá, chọi dế.

Cho nên Tăng Bố lúc này đề xuất thi đấu một trận với Phạm Ninh cũng không có gì lạ.

Phạm Trọng Yêm cũng ôm hy vọng rất lớn với Phạm Ninh, ông muốn xem xem Phạm Ninh xử lý chuyện này như thế nào, thua cũng không sao, nhưng không thể thua phong độ.

Ông ấy liền cười gật gật đầu, để cho Phạm Ninh tùy ý phát huy.

Phạm Ninh lại trộm nhìn thoáng qua tiểu mỹ nhân bên cạnh, thấy trên mặt nàng mang một tia khinh miệt nhìn mình, nhưng khi nàng nhìn Tăng Bố, trong mắt lại tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Phạm Ninh đột nhiên hiểu ra, Tăng Bố này là muốn lấy mình làm vải lau giày, biểu hiện một phen trước mặt tiểu mỹ nhân đây mà!

Việc này khiến cho trong lòng Phạm Ninh có chút không vui, ngươi muốn làm cho tiểu mỹ nhân vui không sao cả, nhưng ngươi không thể giẫm lên đầu Phạm gia đi lấy lòng tiểu mỹ nhân.

- Không biết Tăng huynh muốn so tài gì?

Tăng Bố nghĩ nghĩ một chút liền nói:

- Ta lớn hơn đệ vài tuổi, so học thức sợ là có hơi cậy lớn bắt nạt bé, không bằng chúng ta thi học thuộc sách đi.

Trí nhớ của Tăng Bố khiến người khác kinh ngạc, xem qua sách là sẽ không quên, đây là thiên phú mà y đắc ý nhất.

Lúc này, Âu Dương Thiến cười nói:

- Tăng đại ca, muội cũng tham gia nữa!

- Được! Sư muội cũng cùng tham gia đi.

Tăng Bố lại hỏi Phạm Ninh:

- Hiền đệ muốn đấu thế nào?

Phạm Ninh lười nhác nói:

- Khách theo chủ, tùy huynh, ta phụng bồi là được.

Lúc này, Âu Dương Tu cũng có chút ngượng, vội vàng nói:

- Phạm thiếu lang lặn lội đường xa đến đây, hôm nay vừa đến kinh thành, nhất định rất mệt mỏi rồi, chuyện tỉ thí để hôm khác nói sau đi!

Phạm Trọng Yêm lại khẽ cười nói:

- Ta cũng nghe danh thần đồng Tăng thiếu lang đã lâu, chỉ là chưa được nhìn tận mắt, cơ hội này khó gặp, Vĩnh Thúc cũng đừng làm ta mất hứng chứ!

Đã là Tăng Bố đề xuất khiêu chiến, tự nhiên sẽ không phải là y ra đề, Phạm Trọng Yêm cũng sẽ không đứng ra, dù sao Âu Dương Tu mới là chủ nhà.

Âu Dương Tu vuốt râu ngẫm nghĩ, hỏi Tăng Bố:

- Trong tất cả kinh văn, con còn có kinh văn nào chưa đọc qua không?

Tăng Bố khom người:

- Hồi bẩm sư phụ, học trò còn có "Xuân Thu" chưa đọc qua.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch