Chương 19: Liên Hoa thâm u, nhà ai một khúc bất quy nhân
- Không mua, nói một chút còn không được?
Lục Phán bên này không ưa, quay đầu muốn tìm người kia lý luận, quơ một đôi nắm đấm lên cao, rất có điệu bộ ăn thua đủ cùng đối phương nhưng bị Lục Lương Sinh giữ chặt.
- Phán thúc, chúng ta tới làm chính sự, lại nói, là ta không che kín miệng, quấy người khác mua bán.
Lục Phán hung hăng quay lại trừng tiểu thương kia một chút.
- Vậy thì thế nào, mở cửa buôn bán còn không cho người nói chuyện bàn tán?
Cuối cùng vẫn đi theo Lương Sinh trở lại trong đám người, khoa tay múa chân kế chuyện vừa rồi cho bọn hắn nghe, chọc đám đại lão gia này ma quyền sát chưởng, lớn tiếng chửi rủa.
Không lâu, chín người dọc theo đường nghe ngóng, tìm tới huyện nha trong thành, sai dịch trước cửa ra đặt thủy hỏa côn giao nhau không thả bọn hắn đi vào.
- Một chuyện quy một chuyện, các ngươi mong muốn đơn kiện, cần viết một phần đơn kiện, nộp tới đây, đợi chủ bộ kiểm tra thực hư rồi mới có thể thăng đường...
Lục Phán tưởng rằng tới huyện nha sẽ được rồi nhìn thấy Huyện Lệnh sau đó giải quyết oan uổng trong thôn, nào biết được còn có nhiều con đường cong cong thẳng thẳng phải đi như vậy, sốt ruột gãi đầu một cái, nhìn về phía Lục Lương Sinh.
- Lương Sinh, lần này làm sao xử lý, ngươi viết đơn kiện gì đó được không?
Trong lòng thiếu niên cũng có chút bàng hoàng, nghĩ nghĩ một hồi, đi đến trước mặt huyện nha sai dịch bên kia, lễ phép vái chào thi lễ.
- Làm phiền vị đại ca này, chúng ta đều là người trong thôn đi ra, chưa hề viết qua đơn kiện, xin hỏi trong nha môn có viết giùm hay không, hoặc là cho chúng ta một phần đã vứt bỏ để chúng ta trở về chép lại cũng được?
- Viết giùm thì có, mười văn một bài, đương nhiên, còn có tiền trà nước, tiền nhuận bút, tổng cộng hai mươi văn.
- Tự mình viết mà nói, cũng được, năm văn.
Lục Phán nghe được thì mí mắt đều đang nhảy, bọn hắn đi ra ngoài mang theo bao nhiêu tiền, nếu viết giùm mà nói, tiền cơm cũng sẽ bị mất. Thương nghị một trận, cuối cùng vẫn quyết định để cho Lục Lương Sinh viết một phần, bất quá năm văn tiền mua một bài văn mẫu vứt bỏ không cần, cũng đều để bọn hắn cảm thấy đau lòng.
- Viết giùm như vậy kiếm tiền...
Lục Lương Sinh nhìn xem trang giấy mà nhòm người mình bỏ ra tới năm văn tiền để mua trong tay, lại nhìn mấy chữ huyện nha Phú Thủy một chút.
- Dứt khoát bày một cái quầy hàng, viết giùm giúp người, cũng có thể kiếm được tiền vài đồng tiền.
Bất quá ý nghĩ chỉ một thoáng mà qua, không lâu sắc trời cũng tối xuống. Một nhóm chín người còn không có tìm được chỗ dừng chân.
Trăng thanh giữa trời. Gió đêm thổi qua phố dài, mặt đất nổi lên hơi nước cuồn cuộn, giờ Hợi, người đi đường trên đường không còn nhiều, tiểu nhị quán đêm đang thu thập quầy hàng vội vàng rời khỏi, sương mù mịt mờ tràn ngập, một chiếc đèn lồng mơ hồ đốt tỏa ra ánh lửa đang đi tới hướng bên này.
Sương mù hơi mỏng, thân ảnh người gõ mõ cầm canh chậm rãi ung dung tới từ nơi cuối cùng của đường phố, đèn lồng cắm ở trên cái cổ nhẹ nhàng lay động, phương xa ngẫu nhiên vang lên một trận chó sủa, bước chân dừng dừng, nâng qua đèn lồng, hướng đến đường phố không xa trước mặt theo dò xét một phen.
Ánh lửa trong lồng giấy đột nhiên lay động, hiện ra tám chín đạo thân thể người song song đứng ở nơi đó, người kia sợ đến nổi đứng tại chỗ run rẩy vài cái, liền thấy trong số người đang nằm, thân ảnh có thân hình hơi thấp bé một phần giơ mặt lên, đang nhìn về phía hắn, lại tiếp tục vùi đầu.
Sột sột soạt soạt, tiếng viết chữ rất nhỏ vang động, cùng âm thanh người ngáy. Người gõ mõ cầm canh kia lúc này thở dài một hơi, vừa đi một bên vừa quay đầu lại xem.
- Mẫu thân tại thượng..... Thật hù chết người, hơn nửa đêm còn ở trên đường, coi chừng ác quỷ bên Phú Nhạc Phường sẽ tiếp nhận các ngươi.
Hùng hùng hổ hổ đe dọa vài câu, theo người gõ mõ cầm canh tiêu thất trong sương mù.
Thùng thùng... Âm thanh gõ mõ linh hoạt kỳ ảo mơ hồ vang lên ở phương xa, Lục Lương Sinh ngồi thẳng lên, vuốt vuốt con mắt có chút khô khan, cầm lên đơn kiện trải rộng trên mặt đất, thổi thổi mực nước phía trên còn chưa khô ráo.
Dựa theo ánh trăng, tăng thêm thị lực vô cùng tốt, rốt cục phỏng theo bài văn mẫu mới mua mà viết rõ ràng mâu thuẫn giữa thôn mình và thôn bắc, cũng may trước đó cũng nhìn qua « Nam Thủy Thập Di » cùng « Thanh Hoài Bổ Mộng », phía trên ngoại trừ thuật pháp, phần lớn là kể về một vài câu chuyện nhỏ ngắn nhắc đến lai lịch của thuật pháp. Dựa theo phía trên ghi lại mà viết cũng đã nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện, cái này đã là cố gắng lớn nhất của Lục Lương Sinh.
Thu xếp xong phần đơn kiện, nhét vào trong ngực, lúc này mới nhớ tới con cóc Đạo Nhân trong bao, trong tiếng lẩm bẩm của bọn người Lục Phán, Lục Lương Sinh nhẹ nhàng mở miệng túi ra.
- Sư phụ..... Hắn nhỏ giọng gọi một câu, lén lén nhìn sang tám hán tử đã ngủ say bên kia. Một lát cũng không thấy con cóc có phản ứng, đại khái cho rằng đang ngủ, ngay trong lúc đóng miệng túi, trong miệng khẽ ồ lên một tiếng, đưa tay vào trong bao bắt được thứ gì ra.
Lục Lương Sinh tiến ra bên đường ngoài, nhờ ánh trăng, mở lòng bàn tay ra, là một vật cứng bén nhọn hơn tấc, màu xanh đen, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt qua, có thể cảm giác được phía trên có hạt tròn tinh tế dày đặc, có vết đứt gãy rõ rệt.
- Ta lúc nào có vật này...
- Là vật liệu trên đầu tiểu yêu tối hôm qua, bị đề từ trong miếu Sơn Thần chém rớt xuống, nếu như đổi thành vi sư thời kỳ toàn thịnh, há lại cho Yêu Quái bực này làm xằng làm bậy..... Ộp.
Lục Lương Sinh nghe được âm thanh quen thuộc, vừa quay đầu lại, con cóc Đạo Nhân vác lấy đôi màng đứng ở nơi đó, chậm rãi đi ra bao vải, nhìn xem dị vật trong tay thiếu niên. Liền quay đầu, nhìn lại trăng lạnh trên trời.
- Vật liệu trên thân tiểu yêu bực này rất là gân gà (*), bất quá cho ngươi ngược lại là có thể dùng dùng một lát.
- Yêu vật này, dùng như thế nào?
[* Ý nói có cũng được mà không có cũng không sao]
Con cóc nâng lên cóc màng, chỉ chỉ bút lông Lục Lương Sinh để dưới đất:
- Coi là cán bút mà dùng, cũng có thể phát huy một chút.
Thiếu niên ngồi tại bên đường nhìn xem một góc đầu râu chém xuống từ Ngô Công trong tay, như có điều suy nghĩ.
- Sư phụ, đây chính là kỳ duyên mà ngày đó ngươi nói sao?
- Nhìn thấu, nói không thấu..... Ộp!
Con cóc chắp hai đôi màng trên lưng, lắc đầu, trong lòng lại đang mắng to: “Nếu lão phu biết rõ có cái kỳ duyên này, cũng không đi gọi tiểu yêu Ngô Công kia làm mình đầy bụi đất”.
Lập tức, Tử Tinh Đạo Nhân lắc lắc mặt cóc.
- Những lời này, đến đây dừng lại.
Xoay chuyển lời nói:
- Đợi đến khi ngươi tiến nhập Trúc Cơ, vi sư dạy ngươi Luyện Khí.....
-..... Hạt mưa rơi trên hiên từng cơn lạnh.... Gió lẫm liệt..... Nô ngóng nhìn phụ thân khóc đứt ruột.... Mọi loại ân tình từ đây đoạn tuyệt....
Âm thanh dần dần nhỏ xuống, Lục Lương Sinh đang muốn mở miệng nói tiếp đoạn dưới, nhíu mày, nhìn lại cuối cùng phố dài.