- Hắn chính là Lục lang Lục gia thôn... Lớn lên rất đẹp trai.
-... Nghe nói Chủ Bộ trong nha môn cực kỳ thưởng thức hắn, còn đưa sách, phải để cho hắn bái sư.
- Như thế, chẳng phải sau này sẽ ra làm quan?
Có đại cô nương lá gan lớn, đôi mắt tròn xe nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú kia, bờ môi hơi động.
- Trở về ta sẽ tìm phụ mẫu mời bà mối đi làm mối...
Sau đó lại là một trận xì xào bàn tán.
Lục Lương Sinh đi trên bờ bên kia hoàn toàn không để ý đến các nàng, nhìn một đoạn nước sạch trên sông, quay đầu nói với Lý Chính cùng hán tử tên Trần Thái:
- Ta nhìn xem sông suối ở ngay chỗ này, các ngươi không cần đi theo, ta cũng không phải đại nhân vật gì.
- Không sao đâu.....
Lý Chính cười nhẹ một tiếng, vẫn như cũ theo ở phía sau.
- Dù sao trong nhà ngây ngốc đợi cũng đợi, không bằng bồi đọc sách lang nhìn xung quanh.
Oanh --
Bầu trời vang lên tiếng sấm, trong chốc lát, mưa phùn rả rích, từng giờ từng phút rơi xuống trên mặt người, hai người lúc đầu còn đi theo buộc lòng phải quay lại. Quay đầu khuyên Lục Lương Sinh đến thôn bọn họ đi tránh mưa.
- Không sao, ta chờ một lúc sẽ trở về.
Lục Lương Sinh chắp tay tạ ơn ý tốt của bọn hắn, tiếp tục đi bên bờ sông, đợi đến sau khi hai người rời đi, phía dưới ống tay áo, ngón tay đánh một chỉ quyết. Một pháp thuật tránh mưa nhỏ trong thiên thứ năm « Thanh Hoài Bổ Mộng ». Bầu trời rơi xuống hạt mưa chếch ra đỉnh đầu Lương Sinh hai thốn, trượt xuống mặt đất.
Đi một vòng vòng quanh thôn bắc, bày xuống vài cái tiểu pháp trận tại đáy sông, vốn dựa theo cách làm trong « Thanh Hoài Bổ Mộng », mỗi một pháp trận đều cần kích hoạt, nhưng Đạo Nhân cóc lại đề nghị không bằng trước bày xuống tiểu trận, thiết lập một trận nhãn tại Lục gia thôn, chỉ cần kích hoạt trận nhãn là được, cũng không cần lo lắng khiến người ngoài chú ý.
Lục Lương Sinh vỗ vỗ tay cho tro bụi rơi xuống, đứng lên chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, vài nữ tử trong thôn, còn có Lý Chính không yên lòng thiếu niên một người ở ngoài đội mưa, vội vã cầm dù giấy trong nhà đi ra, từ không xa đi qua nhìn xem thiếu niên thư sinh như thế nào, sau đó đừng chết chân ngay tại chỗ.
- Lý Chính, ngươi xem trên thân Lục Lương Sinh còn giống như...
-..... Có thể hắn đi trước tránh mưa hay không.
- Tránh mưa cũng sẽ không có chút ướt nào mới đúng chứ.
Mấy nữ tử trong thôn cùng Lý Chính hiếu kì nhìn xem thân ảnh đi xa, sau khi trở về nói đến chuyện này, những người khác cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, thậm chí suy đoán Lục Lương Sinh có phải là tinh tú trên trời hạ phàm đầu thai hay không.
Đối với nghị luận phía sau, Lục Lương Sinh đương nhiên sẽ không biết rõ, sau khi trở lại Lục gia thôn, lại nghe được Lục Nhị Lại tới trong nhà mình trộm đồ, cho dù tính tình hắn tốt cũng không chịu nổi lửa giận. Kiểm tra trong phòng, còn có không ít ngân lượng giấu đi, sau đó cùng phụ thân Lục Lão Thạch đi tới căn nhà tranh rách của Lục Nhị Lại, chờ rất lâu cũng chưa thấy hắn trở về.
- Hôm nay tạm thời buông tha cho hắn, ngày mai phụ thân lại đến, phải đánh cho cái tên vô lại này một bữa.
Lục Lương Sinh nhìn nhà tranh rách nát, hừ một tiếng, sau đó cùng phụ thân trở về, trong nhà lúc này lại xuất hiện quái sự, mặt mũi Lý Kim Hoa tràn đầy nghi hoặc đứng ở cửa phòng.
- Kì quái.....
Nhìn thấy Lục Tiểu Tiêm nhún nhảy từ bên ngoài trở về, hỏi nàng:
- Con gái, ngươi nấu cơm à?
Tiểu cô nương đứng ở chỗ đó, nháy nháy mắt, đong đưa đầu.
- Không có, ta mới trở về đây.
Lúc này Lý Kim Hoa có chút sợ hãi, nghe được tiếng nói chuyện của hai cha con trở về.
- Chẳng lẽ là ta nấu nhưng lại quên?
Lắc đầu, chuyển thân đi vào nhà bếp......
Cơm nước xong xuôi, đêm đã khuya xuống, Lục Lương Sinh lặp đi lặp lại khẩu quyết Đạo Nhân cóc dạy, theo câu đầu tiên, chậm rãi lý giải, sau đó liền dành thời gian sao chép sách Chủ Bộ tặng hắn, viết lên hai quyển sách.
- Sơn Thần đề từ hôm đó đối phó Ngô Công Tinh là nhận qua hương hỏa, nếu như lại đi miếu quan khác, ghi lại một phần đề từ, cũng chắc là hữu dụng.
Hắn nhìn thoáng qua con cóc dựa vào gối gỗ ngủ ngon.
- Sư phụ nói thế gian này bất luận kẻ nào đều sẽ đi ra đạo của mình, ta không thích chém chém giết giết, dùng bút mực cũng có thể đi ra một đạo đi?
Thư sinh nhưng viết ra Hạo Nhiên Chính Khí, họa sĩ cũng có thể..... Họa... Chữ..... Bút... Vân vân..... Lục Lương Sinh bỗng nhiên đứng lên, lấy ra một trang giấy trống không, ngòi bút lông sói dính một chút mực nước, nhớ tới một loại thuật pháp bên trong « Thanh Hoài Bổ Mộng ».
Vội vàng mở ra, nhìn lại nội dung phía trên. Trên mặt tươi cười, ngòi bút lại du tẩu trên trang giấy, tu vi quán chú vào, trong lúc mơ hồ, bút lông trong tay tỏa ra ánh sáng nhạt. Mực xanh phác hoạ, sóng nước lăn tăn, lá sen dính lấy giọt sương, cánh hoa nở rộ, dưới nước lăn tăn, ngòi bút vẽ ra một đầu cá chép, đình nghỉ mát phương xa, có tài tử giai nhân. Ngòi bút di động, lấy ra một sợi Thanh Phong, một chiếc lá phiêu linh.
- Tốt!
Lục Lương Sinh buông bút lông xuống, theo pháp thuật « Thanh Hoài Bổ Mộng », uống một ngụm nước lạnh, phun ra. Một giây sau, lá cây phiêu linh bắt đầu chuyển động, rơi vào mặt nước tạo nên một vòng gợn sóng, sóng nước ngừng lại bắt đầu chảy xuôi, đầu cá chép kia đong đưa đuôi cá, bơi lội qua lại, trên hoa sen đua nở, một giọt sương châu trượt xuống lá sen. Đình nghỉ mát phương xa, tài tử giai nhân giống như đang thì thầm nói chuyện, lại giống cùng nhau thân mật.
Trên giấy không lớn, chỉnh bức họa đều sống lại.
- Đây là Huyễn Thuật, không có gì ngạc nhiên, so với Chướng Nhãn Pháp thì cao minh hơn một phần.
Đầu giường, Đạo Nhân cóc tỉnh lại, loại pháp thuật này đối với loại đại yêu như hắn mà nói, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì, bất quá sau đó lại bổ sung:
- Đợi tu vi ngươi tăng tiến, một lòng chuyên chú đạo này, dù là giả cũng sẽ biến thành thật.
- Cho nên đây chính là "Đạo" trước đó sư phụ đã nói?
Tâm tính Lục Lương Sinh thuần phác, kiến thức nhiều hơn lúc trước rất nhiều, có chút một chút nhắc nhở sẽ suy một ra ba. Chốc lát sau, pháp lực trên giấy vẽ hao hết, bức họa sống sờ sờ biến trở về bộ dáng như cũ, Lục Lương Sinh làm không biết mệt liền thử mấy lần, thậm chí một lần trong đó vẽ ra một đại hắc cẩu, trong nháy mắt nhảy từ trong giấy vẽ ra ngoài, hướng về phía hắn sủa loạn, để Lý Kim Hoa cùng Lục Lão Thạch đang nằm ngủ mở cửa chạy ra ngoài, xem xét khắp nơi, còn tưởng rằng con chó hàng xóm chạy vào trong nhà.
- Nếu họa một mỹ...
Lục Lương Sinh nhìn lại nữ tử trên bức họa, cười lắc đầu.
-... Thôi được rồi, chuyện không thể khốngchế, vẫn là không cần làm.
Nghiên cứu pháp thuật một trận, thừa dịp còn có chút thời gian, lấy ra « Mạnh Thuyết » lật xem, tham gia khảo thí hay không, không quan trọng, nhưng đọc thêm một phần học thức cũng không tệ, tăng thêm đọc sách khai trí cho hắn, cũng có trợ giúp nhất định đối với tu luyện, ít nhất thì trên năng lực phân tích, càng có hiệu suất thêm một phần.
Dù sao cần hiểu rõ đủ loại pháp quyết bao hàm. Nhìn rất lâu, Lục Lương Sinh bất tri bất giác bưng lấy sách, gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Bóng đêm mông lung, trăng sáng biến mất sau tầng mây, ánh đèn vàng ấm chiếu đến ảnh người đọc sách cắt trên song cửa sổ. Trong nội viện, cây xanh sa sa sa lắc lư cành lá trong gió. Trong phòng vàng ấm, một đôi giày thêu đi qua mặt đất, lặng yên không một tiếng động đi tới, đem một kiện áo mỏng choàng trên người thiếu niên, móng tay gẩy gẩy bấc đèn. Ngọn lửa liền sáng lên, chiếu sáng cả gian phòng. Nhiếp Hồng Liên bay tới đến trên bàn sách, ngồi xuống, nhẹ nhàng đá lấy giày thêu, yên tĩnh nhìn xem khuôn mặt đang ngủ say.