Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Vận Thông Thiên

Chương 38: Vô địch thật sự là tịch mịch (1)

Chương 38: Vô địch thật sự là tịch mịch (1)



Trương Hợp Hoan bằng vào lần phát thanh thành công này, giá trị danh dự của cậu tăng vọt 19.999, ý nghĩa trấn Lý Miếu có tiếp cận một phần ba người nghe hắn phát thanh.

Đêm đó bởi vì trời mưa, Trương Hợp Hoan sẽ không về huyện thành, sẽ ở lại đài phát thanh trấn, tuy Hứa Thế Mậu trước đó đã hạ lệnh đuổi khách, nhưng từ sau chuyện trường chó Trấn Bắc phát sinh, ai cũng biết phóng viên thực tập báo huyện này không dễ chọc, Hứa Thế Mậu cũng mở một mắt nhắm một mắt, thực ứng một câu châm ngôn, mời thần dễ tiên thần khó.

8 giờ tối tổng biên tập Đỗ Trường Luân gọi điện thoại lại đây, nói cho Trương Hợp Hoan tin "Tàng ngao trường chó trấn Lý Miếu hoàn toàn không có dấu hiệu đột nhiên phát cuồng công kích chủ tạo thành nhiều người bị thương" đã bị gác lại. Nhắc nhở Trương Hợp Hoan tận lực chú ý nhiều hơn một ít tin tức mang năng lượng tích cực, không cần luôn tập trung lực chú ý ở trên những chuyện nhàm chán?

Trương Hợp Hoan không tiếp thu đó là nhàm chán, chuyện này là cậu tự mình trải qua, hao phí 20.000 điểm giá trị danh dự đổi lấy đưa tin tuyến đầu độc nhất vô nhị.

Trong điện thoại Đỗ Trường Luân giọng điệu có chút chăm chú, nhắc nhở Trương Hợp Hoan trong quá trình rèn luyện ở cơ sở phải chú ý làm tốt quan hệ cùng quần chúng địa phương, gần đây không hề thiếu tin tức phản đối cùng trách cứ về cậu.

Trương Hợp Hoan tuy trong lòng không phục, ngoài miệng vẫn là lá mặt lá trái ứng phó một phen, cúp điện thoại có chút buồn bực đấm không khí hai quyền, cảm giác công kích liên tiếp thất bại.

Không bao lâu Lữ Tú Phân cũng gọi điện thoại tới, phía phòng kế hoạch hóa gia đình gọi điện thoại cho cô chuyên môn hỏi cô từ chỗ nào mời đến phát thanh viên chuyên nghiệp, đánh giá cực cao đối với phát thanh hôm nay, trợ giúp trạm kế hoạch hóa gia đình bọn họ giải quyết vấn đề gây khó khăn từ lâu, cuối cùng còn không quên cẩn thận dặn dò Trương Hợp Hoan, chuyện cháu của cô dừng ở đây.

Trương Hợp Hoan không phải là một người nhỏ nhặt, nhưng cậu vẫn không cho rằng người như Phí Đại Long có thể được đủ giáo huấn, dựa theo kinh nghiệm quá khứ của cậu, đối với chó rơi xuống nước nhất định phải ra sức đánh, đánh tới nó sợ hãi từ đáy lòng, đánh tới nó ngay cả mắt cũng không dám nhìn ngươi, vậy mới gọi là khởi lên hiệu quả, nhưng hiện thực chung quy là hiện thực, hiện tại ngay cả đương sự cũng không chịu truy cứu, hắn cũng không thể cứ đâm đầu tự mình gánh.

Vô địch thật sự là tịch mịch!

Trương Hợp Hoan ít nhiều có chút nản lòng thoái chí, cũng mất di động lực tiếp tục ở lại trấn Lý Miếu, chuẩn bị sáng sớm hôm sau liền quay về huyện thành.

Buổi tối vừa qua 10 giờ, có người gọi điện thoại cho cậu, là một dãy số xa lạ, Trương Hợp Hoan sau bắt máy, chợt nghe thấy đối phương đổ ập xuống mắng: "Khốn kiếp! Súc sinh!"

Trương đại công tử bị mắng ngẩn ra, tôi chọc giận cô khi nào vậy? Cái thanh âm này giống như không phải Lâm Nhiễm, chẳng lẽ mình còn có bạn gái khác? Bí mật đến tìm nợ sao? Đang chuẩn bị cúp điện thoại.

Đầu kia điện thoại lại khóc thút thít lên: "Mấy người ba ba đã bắt nạt con ba vì sao nhẫn tâm như vậy…"

Trương Hợp Hoan nổi cả da gà, không thể nào? Mình mới hai mươi mốt không có khả năng có khuê nữ lớn như vậy?

Nhưng nghe thanh âm này có chút quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại hình như có chút giống Sở Thất Nguyệt, cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được men say nồng đậm của cô ta.

"Sở Thất Nguyệt?"

Đối phương hít hít mũi: "Anh là ai vậy? Sao biết tên của tôi…"

"Không biết tôi là ai cô gọi điện thoại cho tôi làm cái gì? Không biết tôi là ai sao cô mắng tôi? Bệnh thần kinh!" Trương Hợp Hoan cúp điện thoại.

Đợi một lát, cậu hồi vị lại, Sở Thất Nguyệt khẳng định là uống nhiều, cô nương xinh đẹp như vậy ở đêm hôm khuya khoắc mưa to uống nhiều, vạn nhất uống gục đầu đường, gặp lưu manh cũng phiền toái, Trương Hợp Hoan dựa theo dãy số vừa rồi gọi lại, cho dù không thể tiện nghi mình cũng không thể tiện nghi người khác, hỏi rõ địa điểm mình đi nhặt cũng được mà.

Điện thoại vừa reo đối phương đã bắt điện thoại: "Anh dựa vào cái gì cúp điện thoại của tôi? Anh dựa vào cái gì mắng tôi? Đồ lưu manh!" Nói xong cô ta cúp điện thoại.

Trương Hợp Hoan cười lên, cảm giác cũng thú vị, vì thế gọi điện thoại lần nữa, lần này Sở Thất Nguyệt tiếp còn nhanh hơn lúc nãy: "Trương Hợp Hoan anh là phóng viên thực tập Trương Hợp Hoan kia sao" không biết cô có phải cố ý hay không mà nói phóng viên thực tập không sót chữ nào.

Trương Hợp Hoan thở dài nói: "Cô đối với tôi thật đúng là nhớ mãi không quên, cái này không trách cô, những cô nương thấy qua tôi đều như vậy, gương mặt đẹp trai của tôi trời sinh chính là tai họa mà."

"Anh không biết xấu hổ, rõ ràng là anh muốn theo đuổi tôi "




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch