Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Vương Tha Mạng

Chương 28: Giác Ngộ

Chương 28: Giác Ngộ


Giờ khắc này, khi mà cỗ thao tác hoàn thành, Lữ Thụ chợt phát giác, đám người áo trắng kia nhìn y ánh mắt, vẫn không chút khác biệt.

Lẽ nào, bọn chúng thực sự không mảy may cảm nhận được?

Huyết dịch từ cánh tay bị rút ra, một màu âm u, thoạt nhìn không có gì dị thường. Lữ Thụ suy đoán, sau khi rút máu, đám người này ắt hẳn còn có hành động kế tiếp.

Lữ Thụ bỗng nhiên cảnh giác, đám người này đã tụ tập được nhiều giác tỉnh giả đến vậy, xem ra công tác chuẩn bị này quả thực vượt xa dự kiến.

Khi quan phủ đã có giác cảm tiên tri, cá thể đơn lẻ sẽ rất khó mà đối kháng, bởi lẽ phải đối mặt là một đám giác tỉnh giả có tổ chức, có kỷ luật.

Xem ra, mọi chuyện phát triển đều nằm trong lòng bàn tay đối phương.

Nhưng... Mãi mãi sẽ bị chưởng khống sao?

Thế giới tương lai này mỹ lệ dị thường, chỉ cần thoáng ước mơ đến những mỹ cảnh kia thôi, Lữ Thụ đã cảm thấy nghẹt thở. Nếu là giác tỉnh giả cấp B, cấp A, thậm chí cấp C, bọn họ đã có năng lực chống lại vũ khí nóng đương thời, liệu còn cam tâm khuất phục, tiếp thu hiệu lệnh của phàm nhân?

Kẻ tu đạo, ai mà chẳng ôm chí lớn?

Buổi chiều, sau khi rút máu, trường học cũng không cho tan học sớm, mà yêu cầu mọi người tự học tại lớp.

Lữ Thụ nhàn rỗi, bèn lấy quốc sản thần cơ lướt diễn đàn. Hiện tại diễn đàn thật thú vị, toàn bàn luận về giác tỉnh giả.

Một bài viết có lượt xem cực cao thu hút Lữ Thụ, tiêu đề: "Chiều nay, ta phát hiện ba thành thị đồng thời bắt đầu công tác rút máu quy mô lớn!"

Bài viết kể rằng, chủ nhân bài viết là một học sinh cấp ba, buổi chiều đột nhiên hủy khóa, biến thành kiểm tra sức khỏe. Sau đó, y phát hiện trong nhóm bạn học cũ cấp hai, những trường khác cũng như vậy! Các thành thị khác, cũng thế!

Bên dưới bài viết, vô số người hồi đáp: "Tọa độ Hình Châu, trường ta cũng kiểm tra sức khỏe!"

"Tọa độ Ảnh Xuyên, trường ta cũng kiểm tra sức khỏe!"

Mấy ngàn dòng hồi đáp, đều nói về việc kiểm tra sức khỏe ở nơi họ, mục tiêu đều là học sinh.

Có người chưa khai giảng, còn đang du lịch, phụ huynh đã nhận được thông báo, lần kiểm tra thống nhất tiếp theo là một tuần sau. Nếu không thể tham gia đúng hạn, sẽ ảnh hưởng đến hồ sơ học sinh.

Quả thật quá bá đạo.

Trong lòng Lữ Thụ chợt kích động, chuyện đến ắt sẽ đến, lần kiểm tra sức khỏe quy mô lớn này của quan phủ rất có thể là để lộ tấm màn che thực sự của thế giới tương lai!

Bạn cùng bàn của Lữ Thụ là một nữ hài tầm thường tên Diệp Linh Linh, bởi cái miệng thích nói xấu, nên nhân duyên không tốt. Kết quả, người nhân duyên tệ nhất như Lữ Thụ lại ngồi cùng bàn với nữ hài tệ nhì này...

Nữ hài kia lại hay tìm Lữ Thụ để bàn chuyện bát quái trong lớp, nhưng Lữ Thụ khá phiền, bát quái làm gì, có ai quen biết đâu mà hứng thú.

Diệp Linh Linh liếc Lữ Thụ đang cúi đầu làm bài: "Lữ Thụ, ngươi thấy chuyện giác tỉnh giả đáng tin không? Ngươi mà giác tỉnh, muốn có năng lực gì?"

Tay cầm bút của Lữ Thụ khựng lại, lẽ nào năng lực giác tỉnh đều do mình chọn sao?

Y quay đầu, nghiêm túc nói với Diệp Linh Linh: "Tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, yêu nước, trách nhiệm, thành tín, thân mật..."

Diệp Linh Linh ngơ ngác: "..."

Ta hỏi ngươi giác tỉnh giả, ngươi không tin thì thôi, lôi kéo cái gì giá trị quan cốt lõi của xã hội chủ nghĩa!

"Đến từ Diệp Linh Linh cảm xúc tiêu cực, +76..."

Lữ Thụ mừng rỡ, ngày đầu khai giảng, quả là thu hoạch lớn, xem ra cảm xúc tiêu cực có thể phá 4000, tối về phải hảo hảo chuyển vận cái hệ thống thích tự thiêu thân kia.

Kết quả là, Diệp Linh Linh miệng xác thực thối, trong khi mọi người đang nhiệt tình thảo luận về giác tỉnh giả, đồng học trong lớp đều biết một việc: Lữ Thụ hình như còn chưa tin có chuyện giác tỉnh giả.

Mọi người cười ồ, sự thật đã bày ra, không thể nói ngươi không có cơ hội giác tỉnh, liền chọn không tin chứ.

Mặc kệ là quỹ ngân sách, hay Lý Tể ở lớp 7, đều là bằng chứng tốt nhất. Giờ khắc này, mọi người trực tiếp dán cho Lữ Thụ cái nhãn "cố chấp", hơn nữa cảm thấy Lữ Thụ đã từ bỏ hết thảy cơ hội giác tỉnh.

"Tin hay không là tùy y thôi, dù sao ta cảm thấy y không có hy vọng giác tỉnh, cứ để y sống trong thế giới của mình vậy."

"Lữ Thụ học hành giỏi thật, nhưng nếu mọi người đều giác tỉnh, e là học giỏi cũng vô dụng."

Mọi người dường như ngầm thừa nhận Lữ Thụ không thể giác tỉnh, coi như toàn dân giác tỉnh, y chắc cũng là người cuối cùng.

Lữ Thụ vốn đã ở rìa, triệt để bị bài xích ra khỏi vòng tròn.

Vòng tròn bên trong là nhóm người tự nhận có thể giác tỉnh, vòng tròn bên ngoài là nhóm người mà họ cho rằng không thể giác tỉnh.

Lớp học vốn hòa thuận, cũng vì chuyện giác tỉnh giả mà xuất hiện một lằn ranh rõ rệt.

Giống như là... Chỉ cần trở thành giác tỉnh giả, liền có thể một bước lên trời.

Lữ Thụ cũng nghe được chút ít, nhưng y không mấy để ý, y hiện tại nên làm không phải tranh luận, mà là phải sớm thu hoạch được Tẩy Tủy Quả, nâng cao thể chất đến cực hạn, rồi đột phá cấp E!

Đánh giá của đồng học y không để trong lòng, ngược lại, nhiệt độ của các bạn đối với giác tỉnh giả khiến Lữ Thụ ý thức được một việc: Chuyện này e đã trở thành sự kiện toàn cầu!

Lực lượng thuần túy cố nhiên đáng mừng, nhưng những kẻ giác tỉnh nguyên tố cấp E kia cũng khiến y hâm mộ.

Tiểu Tinh Thần sẽ biến hóa ra sao sau khi đột phá tầng thứ nhất Tinh Vân, Lữ Thụ rửa mắt mà chờ.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch