Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Vương Tha Mạng

Chương 8: Phong Quyển Khí Lãng

Chương 8: Phong Quyển Khí Lãng


Chính là phong quyển khí lãng!

Thân thủ đối phương cực kỳ nhanh nhẹn, tuy rằng nhà trệt ở giữa khoảng cách chênh lệch không lớn, nhưng vấn đề là đối phương trên nóc nhà chạy nhanh nhẹn như giẫm trên đất bằng.

Đối phương dường như cũng phát hiện ra mình, cả hai đồng thời chậm rãi dừng bước. Liền ở trong quá trình này, hai kẻ lai lịch bất minh đã triển khai giáp góc cự đại, giống như tùy thời chuẩn bị từ hai mặt giáp công.

Một bên là Lữ Thụ vừa mới bò lên nóc nhà, một bên là cao thủ đến không rõ đường. Song phương vậy mà trong lúc nhất thời có chút giằng co.

8. Mạc Danh Kỳ Diệu

Bóng đêm quá đen, cách mười mấy mét, Lữ Thụ cũng không nhìn rõ tướng mạo đối phương, nhưng vẫn có thể cảm giác được bắp thịt căng cứng trên người đối phương, dáng người đứng tựa như tùy thời bạo khởi thương nhân.

Nhưng mà, mơ hồ trong đó, hắn thấy được trên thân hai người kia, áo khoác đen theo gió lay động, cùng khí tràng lạnh thấu xương trong trời đông giá rét, tựa như bức tường vô hình kín mít, người sống chớ tiến.

Đối phương dường như cũng có chút không rõ ràng nội tình Lữ Thụ. Nửa đêm canh ba có người đứng trên nóc nhà, nhìn thế nào cũng có chút không bình thường.

Lữ Thụ cảm thấy do dự một chút, liền định theo thang một lần nữa bò xuống. Dù sao thân thủ đối phương nhìn qua rất tốt, mà lại nửa đêm canh ba ở trên nóc nhà nhảy tới nhảy lui, nhìn thế nào đều cảm thấy có chút không bình thường.

Mà điều mấu chốt nhất là... Áo khoác đen!

Điều này chạm đến thần kinh Lữ Thụ. Tuy rằng rất nhiều người mặc, nhưng ở thời điểm này, địa phương này, bỗng nhiên gặp, hắn vẫn là không tự kìm hãm được nhớ tới một màn buổi chiều.

Đối phương dường như không nghĩ tới Lữ Thụ sẽ có phản ứng sợ hãi như vậy, đúng là trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người...

Không sợ căn bản không được! Lữ Thụ hiện tại có khổ tự biết. Từ khi sinh ra đến bây giờ, thời gian hắn tiếp cận nhất cái thế giới kỳ quái kia, cũng chỉ vừa nãy mà thôi.

Nếu như nói hiện tại Lữ Thụ có chỗ nào khác biệt, vậy chính là hệ thống cửa hàng trong đầu, thụ trong lòng bàn tay, hỏa diễm trong trái tim, còn có tính đổ ảm đạm trong lồng ngực.

Lại tra cứu, còn có thể tính cả thân thể hắn đã nếm qua Tẩy Tủy Quả.

Nhưng ngoài những thứ này ra, hắn thật sự không có chút năng lực chiến đấu nào! Nhiều đồ như vậy nói ra còn giống như rất dọa người, nhưng nếu thật giao chiến, hắn trăm phần trăm là tuyển thủ quỳ một giây.

Loại chuyện tự tin phản sát căn bản không tồn tại ở chỗ Lữ Thụ. Đánh không lại thì chạy mới là lẽ thường! Ai biết rõ người bị mang đi ở hậu trường biểu diễn tạp kỹ chiều nay đến cùng ra sao? Lữ Thụ không muốn rơi vào kết cục như vậy.

Hắn không phải anh hùng hảo hán, cũng không phải thiếu niên nhiệt huyết giấu ước mơ siêu cấp anh hùng trong lòng. Hắn chỉ là một học sinh cấp ba đã ghé vào miệng giếng, muốn từ giữa nhìn ra một thế giới rộng lớn hơn mà thôi.

Lữ Thụ còn muốn đi nghiên cứu những bí mật trong thân thể mình, cũng phải chiếu cố kỹ lưỡng Lữ Tiểu Ngư, cho đến khi đối phương có năng lực độc lập. Tựa như ca ca trông nom muội muội lớn lên, la lỵ dưỡng thành gì đó, ngẫm lại còn rất có cảm giác.

Tuy nhiên Lữ Tiểu Ngư cho tới bây giờ đều không thừa nhận bọn họ là huynh muội, dù cho nàng đặt tên cho mình cũng sẽ dùng một chữ "Lữ".

Cho nên Lữ Thụ không thể xảy ra chuyện vào đêm nay. Việc hắn muốn làm còn rất nhiều!

Lữ Thụ ôm giỏ trúc chậm rãi bò xuống nóc nhà, sau đó nhìn hai vị đang giằng co cùng mình, bĩu môi.

Đối phương có chút nghi hoặc. Liếc đầu là có ý gì?

Lữ Thụ có chút bất đắc dĩ. Huynh đệ các ngươi đi nhanh lên đi! Các ngươi ở chỗ này khiến ta có chút hoảng sợ. Hắn vừa chỉ phương hướng đối phương vốn muốn đi, ý tứ là các ngươi đi đi, ta nhường đường.

Lúc này, Lữ Thụ đã tùy thời chuẩn bị đường chạy. Quỷ mới biết đây rốt cuộc là hạng người gì!

Chuyện quỷ dị tối nay thực sự quá nhiều. Lữ Thụ cũng cảm thấy mình có chút theo không kịp tiết tấu.

Trước là một ngọn lửa thiêu đốt bầu trời Los Angeles, sau đó mình lại gặp phải áo khoác đen gặp vào buổi chiều ở nơi này.

Nhưng Lữ Thụ tuy rằng nhường đường, nhưng vấn đề là đối phương dường như cũng không định cứ tính như vậy. Từng bước một cẩn thận chậm rãi hướng về phía Lữ Thụ, sau đó thân thủ nhanh nhẹn liên tục vượt qua hai nóc nhà.

Trong đêm đen muộn, ánh trăng đem tuyết đọng trắng như tuyết trên nóc nhà chiếu rọi thành ngân sắc. Chân đạp trên tuyết đọng vang lên tiếng "két", những dấu chân trên nóc nhà thì có màu đen, nhìn lên đột ngột vô cùng.

Lại nói, người này sẽ không liên quan gì đến hỏa hoạn chứ? Lữ Thụ hiện tại hồi tưởng lại dáng vẻ đối phương vừa rồi, thật sự có chút giống cảm giác đang chạy trối chết!

"Ngươi là ai?" Một người đứng trên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống Lữ Thụ. Tay áo màu đen giống như áo khoác phất phới trong gió lạnh thấu xương.

"Ta ở chỗ này, các ngươi là ai?"

Hai người trên nóc nhà liếc nhau: "Nửa đêm canh ba chạy trên nóc nhà làm gì?"

"Tuyết rơi... Thu củ cải làm." Lữ Thụ giơ giỏ trúc trong tay, quét tuyết đọng trên giỏ trúc, quả nhiên lộ ra củ cải làm bên trong.

Hai người trên nóc nhà đưa mắt nhìn nhau. Mẹ nó! Thật sự là lên thu củ cải làm! Tuyết lớn đã ngừng từ lâu mới nhớ tới đến thu đồ, kẻ này chẳng phải là đồ ngốc hay sao?!

"Về nhà đi, nơi này không an toàn," một người trên nóc nhà mở miệng nói.

Lữ Thụ oán thầm: Chính là các ngươi ở đây ta mới không an toàn, được chứ?! Hắn "ồ" một tiếng, quay người móc chìa khóa trở về phòng.

Cho đến khi hắn móc chìa khóa mở cửa, một khắc này, mới bỗng nhiên cảm giác áp lực từ đỉnh đầu buông ra.

Đối phương đúng là cho đến lúc này mới rốt cục tin tưởng hắn không có dị thường.

Lữ Thụ đóng cửa lại, nhẹ nhàng thở ra. Thế giới này, quả nhiên không bình thường!

Trước đó hắn còn có chút bận tâm, vạn nhất hết thảy phát sinh trên người mình có thể bị cảm giác được, vậy phải làm sao?

Hắn có lo lắng này là bởi vì, vào thời điểm hỏa hoạn bùng phát, hắn có thể lờ mờ cảm giác được hướng kia có dị thường.

Đây không phải trực giác, mà là cảm giác, là đồ vật thật sự.

Giờ này khắc này, ngọn lửa trong trái tim hắn nhấp nháy không thôi, tinh đồ chậm rãi vận chuyển theo quỹ tích không tên. Nếu bị cảm giác được, hắn chỉ sợ cũng trốn không thoát vận mệnh bị mang đi.

Nhưng nhìn dưới mắt, đối phương dường như không có năng lực như vậy... Hoặc là nói, bọn họ không cảm giác được hết thảy trên người mình?

Ngay trong hai lần tiếp xúc này, Lữ Thụ phát hiện đối phương tuy rằng hành sự quỷ dị, nhưng dường như không phải hạng người lạm sát kẻ vô tội. Tối thiểu trong toàn bộ quá trình, đối phương không hề thi triển bất kỳ thủ đoạn bạo lực nào với hắn.

Lữ Thụ dựa vào ghế sa lông trầm tư. Thế giới kia đến cùng là thế nào đây?

Lúc này, hai người đang cực nhanh tiến về phía xa, thấp giọng trò chuyện: "Xác định hắn không có vấn đề sao?"

"Không có bất kỳ dao động nào, người bình thường."

"Vậy là tốt rồi."

...

"Lữ Thụ, vừa rồi ngươi nói chuyện với ai ở bên ngoài vậy?" Lữ Tiểu Ngư kéo lê dép lê từ trong phòng đi ra.

Lữ Thụ cũng không biết nên giải thích với nàng như thế nào. Dù sao, ngay cả hết thảy phát sinh trên người mình, hắn còn chưa nói cho Lữ Tiểu Ngư. Hắn chuẩn bị nói cho tiểu cô nương này một chút vào một cơ hội thích hợp, để tiểu cô nương biết bây giờ hắn đã không phải người bình thường, về sau đừng lớn không nhỏ!

Cũng không biết, hệ thống này có thể đưa cho hắn công pháp tu hành hay không? Nếu có thứ thích hợp với Lữ Tiểu Ngư thì cũng không tệ.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch