Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 12: THỪNG ĐỎ RƠI, QUÁI VÀO NHÀ

Chương 12: THỪNG ĐỎ RƠI, QUÁI VÀO NHÀ




[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi một phát vạch áo trước ngực ra!

Phần da trên ngực tôi, có vết đôi chân hài nhi, dẫm rất sâu.

Cạch một tiếng, Lưu Văn Tam đặt thẳng nồi xuống nền đất, đi nhanh đến trước mặt tôi.

Lão nhìn chằm chằm vào ngực tôi, rồi lại nhìn lên mặt tôi.

“Thập Lục, mày bị quỷ quái bám theo rồi! Nó hút dương khí của mày nguyên một đêm, cái thứ chết tiệt này!” Lưu Văn Tam vừa nói vừa chửi, trong mắt ánh lên nỗi kinh sợ và giận giữ.

Lão ngẩng đầu nhìn về vị trí cổng, sắc mặt càng trở nên khó coi: “Quả nhiên là đứt rồi... Tối hôm qua, thế mà lại không phát hiện ra...”

Tôi nhìn theo hướng nhìn của Lưu Văn Tam, trên đầu tường cổng, treo một sợi dây thừng đỏ.

Sợi thừng có ba nút thắt, nằm ở đoạn giữa và hai đầu. Lúc này sợi thừng đỏ đã đứt làm ba đoạn, mỗi đoạn treo một nơi.

“Chú Văn Tam... Đây là gì vậy?” Tôi mím môi hỏi.

Tôi thề, bây giờ mặt tôi không phải chỉ trắng vì bị hút dương khí, mà càng trắng bệch vì sợ!

Lưu Văn Tam trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Đây là thừng trấn âm làm từ hỗn hợp chu sa và máu chó đen, dây thừng đứt là quỷ vào nhà, tối qua đúng là có quỷ quái vào nhà, mà còn rất hung dữ! Thế mà chú lại không phát hiện ra... Trời biết cái thứ này hung dữ đến mức nào...”

Tim tôi chợt thắt lại, ánh mắt cũng đầy sợ hãi, rồi chẳng đợi Lưu Văn Tam nói hết, lập tức co giò, lao về phía phòng bà nội!

Rầm một cái, tôi đẩy cửa phòng, gọi to: “Bà nội!”

Bà nội nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt tái xanh.

Tôi vội chạy đến bên giường!

Trên người bà nội mặc bộ quần áo mà chỉ phụ nữ trẻ mới mặc! Quần bò đen bó sát, trên người thì bị một chiếc áo gió bó chặt!

Trong lòng tôi lại càng hoảng, vội kiểm tra hơi thở của bà nội!

Còn sống! Vẫn còn hơi thở!

Nhưng đã rất yếu rồi!

Lưu Văn Tam cũng chạy vào phòng, lão giận giữ nói: “Chết tiệt! Sao lại là quần áo của Vương Mộng Kỳ?”

Tôi rùng mình, lúc này mới nhớ ra, đây chẳng phải là bộ quần áo cái xác nữ chúng tôi vớt ở vũng Lương mặc sao? Tôi còn cởi quần cho cô ta nữa kìa!

Quần áo của cô ta, sao lại mặc trên người bà nội? Cô ta bị đưa đi lâu thế rồi, hôm nay là ngày thứ tư rồi cơ mà!

Lưu Văn Tam lao đến bên giường, cũng chẳng biết lão mò đâu ra con dao găm, xoẹt xoẹt một cái, là lột cái áo khoác gió bó người bà nội xuống!

Tiếp đấy, lão lại lột nốt cái quần bò ra, trên người bà nội vẫn mặc nguyên quần áo của mình.

Lập tức, bà nội liền ho sặc sụa, rồi mở mắt ra một cách khó khăn.

Tôi vội vàng đỡ bà nội ngồi dậy!

“Lưu âm bà, tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lưu Văn Tam cau mày hỏi.

Sắc mặt bà nội vô cùng khó coi.

Đây không chỉ là bản thân sắc mặt tái xanh của bà nội, mà còn bao hàm cả sự chất vấn và lạnh lùng trong ánh mắt bà.

“Lưu Văn Tam, tao đưa Thập Lục đến làm giúp mày, tối hôm qua, mày đưa nó đi, đúng không?” Giọng nói của bà nội run rẩy, rõ ràng là hụt hơi, nhưng giọng điệu của bà thì đầy phẫn nộ.

Lưu Văn Tam lập tức trở nên lúng túng, lão gãi gãi đầu: “Cái này... Lưu âm bà, chuyện này chờ tý nữa tôi giải thích với bà... Giờ trước tiên, bà nói tôi biết, tối qua có phải Vương Mộng Kỳ quay về không?” Lão tiếp tục hỏi.

Mặt bà nội lạnh băng, bà trợn mắt nhìn Lưu Văn Tam một cái, rồi lại nhìn sang tôi một phát.

Mặc dù bà nội rất tức giận, nhưng tôi cảm nhận rất rõ, ánh mắt bà nhìn tôi, vẫn đầy lo lắng.

“Bà nội, chuyện này không trách chú Văn Tam... Là cháu muốn nhanh nhanh nối nghề của bà, nhanh kiếm được tiền.” Tôi lí nhí giải thích thay cho Lưu Văn Tam.

Bà nội lại thở dài một tiếng, ngồi trên giường. Bà nội cúi đầu nhìn bộ quần áo bị cắt nát, khàn giọng nói: “Con bé đấy, quay lại rồi!”

“Đỡ âm linh thì đỡ xong rồi, nhưng không lo hậu sự chu đáo cho nó, nó đưa âm thai về tìm tao đòi giải thích.”

“Lúc đấy chúng mày lại đi mất rồi, nếu mà có Thập Lục ở đấy, sợ là còn có thể thương lượng, bù đắp thế nào cho nó vừa ý.”

“Bây giờ e là chẳng thương lượng được nữa.”

Tim tôi lạnh ngắt mất một nửa, lập tức nói: “Bà nội... Tối qua trước lúc đi, cháu phát hiện chỗ tượng gốm xương mèo thừa ra một cái! Lúc đấy cháu cứ nghĩ là mình nhớ nhầm, lại sợ bị bà phát hiện bọn cháu định chuồn đi, nên không dám nói với bà...”

Tôi vừa nói xong, Lưu Văn Tam vội vàng rời khỏi phòng.

Bà nội cũng kéo lấy tay tôi đuổi theo.

Lưu Văn Tam vào phòng tôi, mở cái rương gỗ ra.

Tôi với bà nội cũng vào phòng, kết quả nhìn trong rương, tượng gốm xương mèo chỉ có ba chiếc...

Tối qua ở đâu ra thêm một chiếc tượng gỗ xương mèo là năm chiếc, vỡ mất một chiếc, giờ chỉ còn ba chiếc... cái tượng gốm xương mèo thừa ra ấy, đã biến mất rồi!

“Thập Lục, chú còn bảo sao người mày yếu thế... hóa ra tối qua mày cõng thằng quỷ con đấy đi cả tối, thảo nào mồ hôi đầm đìa!” Lưu Văn Tam nghiến răng bảo.

Một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi, thậm chí còn có thể tưởng tượng được, tối qua nó chắc chắn đứng trên ngực tôi, sờ mặt tôi, lại còn hút dương khí của tôi...

Bà nội cúi đầu, khép hờ đôi mắt, rồi lại thở dài.

“Tao đã bảo, phải chờ ba ngày, xác định không có vấn đề gì mới được nhận đi đỡ ca khác.”

“Giờ còn chưa biết ca đỡ âm linh tối qua chúng mày nhận có vấn đề gì không, chứ con bé ở vũng Lương, là bám theo tao với Thập Lục rồi.”

Mặt Lưu Văn Tam lúc xanh lúc đỏ: “Để tôi đi hỏi nhà họ Vương xem, tình hình rốt cuộc là như thế nào! Giải thích rõ ràng như thế, dặn dò kỹ lưỡng như thế, thế mà chúng nó lại làm cái chuyện không ra gì này?” Nói rồi Lưu Văn Tam móc điện thoại ra đi gọi cho nhà họ Vương.

Bà nội ra hiệu cho tôi đi ra sân.

Tôi đi theo bà nội ra ngoài.

Đến giữa sân, bà nội trầm ngâm mấy giây, rồi nói: “Quỳ xuống!”

Tôi đơ mặt, rồi từ từ quỳ xuống.

Đàn ông cho vàng cũng không quỳ, nhưng bà nội đã từng đấy tuổi rồi, tôi lại làm trái với lời dặn của bà, tối qua đúng là xảy ra chuyện lớn...

Nếu tối qua tôi và chú Văn Tam cũng gặp rắc rối, kéo dài đến tận giờ vẫn chưa về, thì bà nội e là đã gặp nạn rồi.

Tôi bây giờ vẫn còn được ở đây quỳ nghe bà nội trách mắng.

Nếu như không còn được nghe nữa, thì tôi mới phải hối hận cả đời!

Thế nhưng bà nội, lại không trách mắng tôi, ngược lại thần sắc và âm thanh đầy bi thương, run run nói.

“Hai mươi hai năm trước, lúc mẹ cháu sinh cháu, nhà họ La không có tiền, không đưa được nó đi viện, nó dùng cả mạng sống, để giữ lại hương hỏa cho nhà họ La.”

“Bố cháu mấy hôm trước mất, đấy là do nó tự làm tự chịu! Đang yên đang lành, cứ phải uống rượu cho lắm, rồi lại còn đi mua rượu! Cả đời nó chẳng để lại cho cháu được cái gì, nhà họ La cũng chẳng có gì để cho cháu, kiếp này là nhà họ La nợ cháu với mẹ cháu.”

“Cái mạng già này, còn có thể đưa cháu đi đỡ âm linh, là vì muốn kiếm cho cháu đủ tiền cưới vợ, thành gia lập nghiệp, như thế cũng không thẹn với cháu, không thẹn với mẹ cháu.”

“Nhưng nếu vì thế mà để cháu chết ở ngoài, thì bà lấy gì để giải thích với mẹ cháu?”

Nói rồi, bà nội bật khóc.

Bà nội vốn đã già nua, đi đỡ âm linh xong, lại càng trở nên gầy gò.

Đặc biệt ban nãy gắng gượng tỉnh lại, cảm giác đều dựa vào ý chí chống đỡ.

Trong tâm tôi vừa đau khổ vừa tự trách, cũng khóc: “Bà nội, bà đừng nói thế, đều tại cháu, tại cháu không nghe lời, quá ngây thơ...” Nói rồi, tôi giơ tay lên, luân lưu tát vào hai bên mặt!

Bà nội lại giữ tôi lại, vô cùng thương xót.

“Thập Lục, mày dừng lại!” Bà nội run giọng ngăn tôi lại.

“Bà nội... Cháu...” Tôi vẫn muốn nói tiếp.

Thì bà nội đã ngửa mặt lên trời, trên mặt là nỗi chua xót vì không biết làm thế nào.

Bà nội nói: “Sợ rằng, đây là ý trời, nếu đã như thế, thì bà cũng chẳng cần thiết phải gò ép nữa.”

“Tối hôm qua, không chỉ con bé đấy quay lại, ngoài ra còn xảy ra một chuyện lớn.”

“Chuyện này, bà vốn dĩ không định nói cho cháu biết... Nhưng bây giờ thì không nói không được.”

Tôi ngẩn người, tối qua còn xảy ra chuyện lớn gì nữa, mà bà nội không nói cho tôi biết?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch