Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 20: CÁI CHẾT ĐÁNG NGỜ

Chương 20: CÁI CHẾT ĐÁNG NGỜ




[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Những người dân vây bên ngoài, cũng bàn luận ầm ầm, đại ý là cũng nói, lão Liễu chết tuy oan uổng, nhưng làm nghề nào, cũng có cái nguy hiểm của nghề đó, lái xe cho Lưu Văn Tam một chuyến, được phong bao một hai vạn, tiền mặt cầm ngay tay, làm gì có chuyện đơn giản thế?

Hơn nữa tối qua Lưu Văn Tam còn bất chấp mạng sống xuống nước cứu lão Liễu kìa!

Sao có thể mở mồm đòi ba mươi vạn được?!

Tôi vội vàng đi ra cạnh Lưu Văn Tam, gọi một câu chú Văn Tam, đang định nói tiếp, thì bị Lưu Văn Tam ngăn lại.

Lão lại hướng về phía dân thôn làm động tác gạt tay xuống, ra hiệu mọi người im lặng.

Tất cả đều im lặng lại, Lưu Văn Tam nhìn sang Liễu Chí, ánh mắt bất chợt có vài phần thâm sâu.

“Ba mươi vạn, tao có thừa, nếu lão Liễu chết là do tao, đừng nói ba mươi vạn, ba trăm vạn tao cũng đưa! Mày có chắc chắn lấy chỗ ba mươi vạn này không?”

Câu nói này khiến tim tôi giật đánh thót.

Lưu Văn Tam không giống như đang uy hiếp, ngữ điệu của lão, ngược lại cảm giác giống như đang chất vấn.

Tôi nhất thời cũng không rõ, lẽ nào tối qua lão Liễu không phải bị Vương Mộng Kỳ lôi xuống nước à?

Liễu Chí trợn mắt, tay nắm chặt cây gậy gỗ to, đập mạnh một nhát vào cánh cổng nhà Lưu Văn Tam!

“Ông nói thế là ý gì? Chẳng lẽ không phải cậu tôi vì ông nên mới xảy ra chuyện?”

Gã chỉ thẳng vào cái xác nữ trên giá lửa trại, đột nhiên nói: “Ông nói xem, cái xác này, có thật là hôm nay ông mới vớt lên không?”

“Lẽ nào không phải mấy hôm trước, nhà họ Vương trong thành phố, bỏ ra ba mươi vạn để nhờ ông vớt xác? Ông mà không vớt cô ta lên, để cho cô ta tác quái, thì cậu tôi làm sao lại chết?”

Lời của Liễu Chí thật đáng kinh ngạc, gã lại biết chuyện chúng tôi vớt xác Vương Mộng Kỳ!

Lập tức, ánh mắt tôi có vài phần hoảng. Dân thôn cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Văn Tam, bởi vì mọi người đều không biết chuyện này.

Đứa thiếu phụ bên cạnh Liễu Chí, bất chợt đi vòng lên trước mặt dân thôn, vừa đi, vừa gân cổ gào bằng một giọng khóc lóc chói tai: “Lưu Văn Tam là cái thứ không ra gì! Mấy hôm trước lão nhận món tiền lớn của người trong thành phố, đi vớt cái xác đã biến xác này lên, xong lại không xử lý chu đáo, để xác chết vùng dậy, hại chết lão Liễu cậu tôi! Chuyện này, lúc trước Lưu Văn Tam ngoài nói với cậu tôi một tiếng ra, thì không nói với ai trong thôn cả!”

“Mọi người nói xem, vớt một cái xác từ dưới vũng Lương lên, lão lại không nói cho thôn biết, là có ý đồ gì?”

“Bây giờ lão gây phiền phức rồi, vì thế liên lụy cậu tôi, lại còn không cho đem xác cậu vào nhà! Còn bảo phải chôn ngay trong hôm nay! Thế chẳng phải che dấu khuất tất sao?”

“Chúng tôi ban đầu cũng không định vạch trần lão, thế nhưng lão đến ba mươi vạn phí an táng cũng không chịu đưa! Cậu tôi chết oan uổng quá!”

“Chuyện này, không được nói linh tinh!” Đột nhiên có một người dân thôn đứng ra, hắn chỉ mặt thiếu phụ trừng mắt nói: “Lý A Muội, Văn Tam sống ở thôn Liễu Hà hơn nửa đời rồi, cũng làm không ít việc tốt cho thôn chúng ta! Chắc chắn không hại người trong thôn.”

Lý A Muội mắt đỏ đỏ, nhìn chằm chằm người kia hét: “Thế cậu tôi vô duyên vô cớ mà chết sao? Lão cũng đã vớt xác chết không nói cho mọi người biết! Chắc chắn không có ý đồ tốt đẹp gì! Nói không chừng còn đang đợi xảy ra chuyện, kiếm thêm của người trong thành phố một món nữa, lại lừa được người trong thôn càng tin lão!”

Những lời này, đã khiến vài người dân trong thôn dao động.

Bọn họ lần lượt lên trước, hỏi nhỏ thăm dò, có thật là mấy hôm trước Lưu Văn Tam từng vớt cái xác này lên không?

Chuyện này đối với thôn mà nói, bảo to cũng không to, bảo nhỏ cũng không phải nhỏ.

Dù gì Lưu Văn Tam cũng là người vớt xác, chỉ lão mới có khả năng giải quyết chuyện này, cũng đem về rất nhiều phúc lợi cho thôn. Chỉ là, nếu đúng là lão có vớt thật, thì cái chết của lão Liễu đúng là oan uổng. Phí an táng, cần chi là vẫn phải chi.

Lưu Văn Tam im lặng không nói gì, rồi lão bất chợt quay người, đi vào trong nhà.

Tim tôi đập thình thịch.

Liễu Chí với Lý A Muội cũng hầm hầm định đi vào theo, tôi vội đứng chắn trước cổng, không thể để cho bọn này vào nhà gây chuyện được!

Chưa đầy hai phút sau, Lưu Văn Tam đã quay ra, tay lão xách một cái vali to.

Cạch một cái đặt xuống đất.

Vali vừa mở, những tờ tiền đỏ chót bên trong làm người ta hoa cả mắt!

Lưu Văn Tam hít một hơi thật sâu, đầu tiên là nhìn Liễu Chí và Lý A Muội, tiếp đấy nhìn một lượt những người dân trong thôn, rồi mới mở mồm nói: “Không sai, bốn ngày trước, tôi vớt cái xác này, cô ta là cái xác mẫu tử ở vũng Lương, mọi người ra vào thôn, chắc cũng nhìn thấy không ít lần, cũng có không ít người tìm đến nhà bảo tôi nếu có vớt được thì vớt lên, dù gì cũng là lối ra vào thôn, xui xẻo! Nhỡ có gây ra loạn gì, người trong thôn cũng khó sống!”

“Cái xác mẫu tử này là quý nhân trong thành phố, nhà họ Vương tìm tôi cũng mấy tháng nay rồi!”

“Bốn ngày trước, tôi nghĩ ra biện pháp, vớt được cái xác này lên, nhà họ Vương đưa tôi bốn mươi vạn!”

“Bây giờ, tôi đưa bốn mươi vạn này ra đây, trong đó mười vạn cho mọi người trong thôn, coi như là xin lỗi mọi người, vốn dĩ không muốn gây rắc rối cho mọi người, kết quả là gây ra cái tai vạ như thế này.”

Những người khác trong thôn đưa mắt nhìn nhau! Vốn dĩ có người, nghe chuyện ban nãy Liễu Chí và Lý A Muội nói, có vài phần trách móc Lưu Văn Tam, nay lập tức tiêu tan hết!

Người trong thôn Liễu Hà không nhiều, lúc này đến xem có chừng trăm người, ba bốn mươi hộ gia đình, mỗi hộ cũng cầm được mấy nghìn! Đúng là chuyện tiền từ trên trời rơi xuống!

Chuyện này tuy Lưu Văn Tam làm xong không nói với mọi người, nhưng cũng coi như là lão làm nửa chuyện tốt cho thôn!

Đúng thật, mấy tháng nay, nhà nhà người người đều đến nhà tìm Lưu Văn Tam, bảo lão đi vớt cái xác ở vũng Lương, người dân ra vào thôn đi qua đoạn đường quốc lộ ấy, nhìn thấy đều phát hoảng. Gây ra tai vại, chắc chắn cũng chẳng phải do Lưu Văn Tam muốn.

“Thập Lục, mày cầm mười vạn, đếm số người, xong tính theo hộ mà chia.” Lưu Văn Tam bảo tôi.

Tôi ngập ngừng, rồi đi làm theo lời lão.

Lưu Văn Tam nhìn sang Liễu Chí và Lý A Muội, mở mồm nói: “Tao với lão Liễu chơi với nhau từng ấy năm, cũng coi như là anh em thân thiết, nếu lão đúng là bị con Vương Mộng Kỳ này hại chết, tao chắc chắn không để cho nó được đốt nhanh gọn thế.”

“Bây giờ tao đưa ba mươi vạn, là vì cái tình cảm này...” Lưu Văn Tam còn chưa nói hết, Liễu Chí đã phấn khởi ra mặt đi đến trước cái vali tiền, không nói một lời đậy luôn lại.

“Tình cảm cái gì, anh em cái gì! Cậu tôi là bị ông liên lụy! Bị cái xác nữ này hại! Cậu chết ở bãi lau Liễu, cái xác nữ này cũng vớt ở bãi lau Liễu lên! Ông định không thừa nhận chắc?”

“Chỗ bốn mươi vạn này là nhà họ Vương đưa! Lẽ ra phải đưa tất để làm chi phí an táng cho cậu tôi! Ông dựa vào đâu mà đòi đưa mười vạn cho người dân trong thôn? Chuyện này, tôi tuyệt đối không đồng ý!”

Tôi vốn vừa mới bước đến trước cái vali, liền bị Liễu Chí cầm gậy chọc mạnh một cái, vì không để ý, nên bị ngã đập mông xuống đất, đau đến nhăn mặt nhe răng.

Lý A Muội cũng vội đến bên Liễu Chí, cũng mắt ngang mày dọc, cả nửa người chắn lấy cái vali tiền.

“Nhà tôi nói không sai! Tiền này là nhà họ Vương chi, cậu tôi xảy ra chuyện, theo lý phải lấy ra làm phí an táng! Dựa vào đâu mà còn phải lấy mười vạn đi chia! Một xu cũng không cho!”

Nụ cười trên mặt dân thôn ban nãy, cũng lập tức biến mất. Tiền đến tận miệng rồi mà còn bay mất! Ai còn vui vẻ cho nổi?

Thế nhưng mọi người cũng không tiện nói gì, bởi vì lão Liễu đúng là bỏ cả mạng vào đấy rồi!

Liễu Chí và Lý A Muội vội vàng ôm lấy vali tiền, hai đứa vui mừng khôn xiết cầm tiền đi thẳng.

Tôi bò dậy, nhanh chân về phòng mình, lấy mười vạn rồi quay lại trước cổng. Sau đó cũng không nói gì mà đi đến trước mặt từng người một, mỗi nhà mỗi hộ, mỗi người chia ba nghìn.

Làm những việc này xong, dân thôn lại cười không khép miệng.

Mọi người lại tiếp tục bận chuyện dựng giá lửa trại, cũng có người lên trước nói với Lưu Văn Tam rằng không sao cả, tuy là trong thôn chết một người, nhưng dù gì cũng vớt được cái xác nữ lên rồi, giờ cô ta hung dữ như thế, đốt càng nhanh càng tốt! Còn tốt hơn nhiều so với sau này gây ra loạn gì, hại chết nhiều người hơn.

Lưu Văn Tam gật đầu, bảo mọi người tiếp tục chờ, đợi người nhà họ Vương đến thì đốt xác.

Lão cũng im mồm không nhắc gì đến chuyện của lão Liễu.

Dân thôn dường như cũng ngầm hiểu, không nói tiếp nữa.

Lão quay người vào nhà, châm một điếu thuốc, tôi cũng vội vào theo, hỏi nhỏ: “Chú Văn Tam, theo cách ban nãy chú nói, thì lão Liễu không phải là bị Vương Mộng Kỳ hại chết? Lẽ nào là do Tạ Ngọc Khiết mà chúng ta vớt trên sông Dương?”

Lưu Văn Tam bập miệng một cái, nhả ra một làn khói trắng, cười cười lắc đầu: “Nhà họ Tạ chắc chắn không có loạn gì cả, chứ không thì là mày gặp quỷ trước, Thập Lục, mày là thầy đỡ âm linh cơ mà.”

“Vương Mộng Kỳ mà gây loạn, thì có phải chú gặp chuyện đầu tiên không?” Tim tôi đập thịch một cái, đưa tay xoa xoa ngực.

Lưu Văn Tam nói không sai, bất kể là tượng gốm xương mèo xuất hiện trong rương, hay là bà nội suýt bị hại mất mạng, và chuyện tôi bị đè cả một đêm, trên mặt xuất hiện vết bàn tay, trên người có vết bàn chân. Đây đều là dấu hiệu báo trước Vương Mộng Kỳ sẽ đến tìm chúng tôi!

Tôi gật đầu.

Lưu Văn Tam nói tiếp: “Nếu nhà họ Tạ xảy ra chuyện, người nó tìm là mày, không chỉ mày, còn cả chú nữa!”

“Đây gọi là nhân quả báo ứng, chúng ta vớt xác người ta từ dưới nước lên, là phải để người ta được chôn cất tử tế, nếu như không được chôn cất, thì sẽ đến tìm chúng ta.”

“Đầu tiên là Tạ Ngọc Khiết không làm loạn, cái này chú có thể khẳng định. Thêm nữa là lão Liễu không liên quan gì đến vụ Vương Mộng Kỳ, cũng chẳng lái xe chở xác, Vương Mộng Kỳ chắc chắn sẽ không tìm lão.”

“Tối hôm qua chú cũng vội cứu người, chưa nghĩ thông chuyện này.” Trong thời gian Lưu Văn Tam nói, một điếu thuốc đã đốt hết.

Tim tôi đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy có hơi sợ, bèn hỏi: “Thế chú Văn Tam, lão Liễu sao mà chết? Chẳng lẽ còn thứ quỷ nào khác?”

Lưu Văn Tam lắc đầu: “Đợt này không vớt xác nào, trước đây cũng chưa từng có loạn gì.”

Tôi càng nghe càng mù mở, lẩm bẩm nói: “Nếu mà không liên quan gì đến vụ này, cũng không phải là do vớt xác, thế sao còn phải bỏ ra bao nhiêu tiền thế! Chú bỏ ra bốn mươi vạn, cháu mười vạn... Đây đều là tiền cả...”

Lưu Văn Tam vỗ vai tôi: “Thập Lục, cái nghề chúng ta làm, đều là tiếp xúc với người chết, chú vớt xác, mày đỡ âm linh, không làm chuyện trái lương tâm, thì không sợ ma gõ cửa.”

“Bất kể bao nhiêu tiền, chỉ cầu một chữ tâm an là được, cùng lắm thì làm không công một vụ, còn hơn là đêm ngủ không ngon, rồi lúc đi đường cứ sợ sau lưng có quỷ. Mày hiểu ý chú không?”

Tôi im lặng.

Lưu Văn Tam nói không sai, không làm chuyện trái lương tâm, thì không sợ ma gõ cửa! Người sống cả đời, cũng chỉ cầu một chữ tâm an!

Đặt vào bản thân tôi, nếu làm chuyện bất chính hại người, hàng đêm tôi chắc chắn sẽ mất ngủ.

Số tiền mà chúng tôi bỏ ra, tuy có xót ruột thật, nhưng không có cái gai trong lòng, đêm ngủ được ngon giấc!

Nhưng lão Liễu không phải bị Vương Mộng Kỳ Hại, cũng không phải do Tạ Ngọc Khiết ở sông Dương tác quái.

Thế sao lão lại vô duyên vô cớ mà chết? Lại còn lái xe đâm xuống bãi lau Liễu?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch