Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 28: TIỀN NÀY KHÔNG ĐƯỢC CẦM

Chương 28: TIỀN NÀY KHÔNG ĐƯỢC CẦM




[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Đương nhiên, để âm thai được thờ cúng ở nhà họ Cố, là kết cục tốt nhất.

Chủ nhân chiếc giày này đêm vào ngủ trộm, khiến cho Cố Nhược Tầm khó sinh mà chết, nhà họ Cố biết được, chắc chắn không tha cho gã.

Tôi đặt chiếc giày về vị trí cũ, lại về bên cạnh giường, cúi đầu lặng lẽ chờ.

Không phải là tôi muốn ở cùng với xác chết, tục ngữ có câu, làm nghề nào yêu nghề đó, nếu tôi vì sợ mà bỏ ra ngoài, thì ca sau sẽ vẫn sợ như thế, vĩnh viễn không làm việc cho nhanh gọn được.

Trong khoảng thời gian này, người làm nhà họ Cố mang khăn mặt, quần áo trẻ sơ sinh, và mấy chậu nước sạch tới, công cụ đỡ đẻ thông thường chuẩn bị không thiếu thứ gì.

Tầm hơn sáu giờ, trời nhập nhoạng tối, Lưu Văn Tam mang rương gỗ đến, tôi như dỡ được tảng đá xuống vậy. Lại qua tầm nửa tiếng, Cố Nhược Lâm đưa bố cô ta bước vào hậu viện.

Nhị đương gia nhà họ Cố tên là Cố Khai Dương, hơn năm mươi tuổi, nhìn có vẻ được chăm sóc cẩn thận, trông chỉ tầm ba sáu ba bảy tuổi.

Ông ta có khuôn mặt chữ Quốc, mày rậm môi dày, trông khá uy nghiêm. Chỉ có điều, tâm mày của Cố Khai Dương có một đám phiền muộn tích tụ, không tan được.

Ông ta biết Lưu Văn Tam, cũng biết bạch sự Trương, rõ ràng có gặp từ trước.

Lúc hai chúng tôi chào hỏi nhau, ánh mắt của Cố Khai Dương còn thoáng qua nét ngạc nhiên, dường như không nghĩ rằng, bà đỡ âm linh lại là thanh niên trẻ như tôi.

“Vấn đề đặt tên, tôi đã đặt xong rồi, gọi là Cố Thanh Viễn, chuyện từ đường, tôi sẽ nghĩ cách thờ cúng, chỉ cần làm được hai việc này, thì chắc chắn sẽ không có loạn gì, đúng không?” Giọng nói của Cố Khai Dương hơi trầm, mang đầy sức hút của đàn ông tuổi trung niên.

Câu trả lời này, khiến tôi vui hẳn, gật đầu nói: “Đây là biện pháp thỏa đáng nhất, nhưng bắt buộc phải đảm bảo, đặt cái tên này, đưa được vào từ đường nhà họ Cố, và không được đưa ra, nếu không mẫu tử sung sát, nhà họ Cố sẽ không được yên ổn.”

Rõ ràng, nét mặt Cố Nhược Lâm có vài phần bất an, lo lắng gọi nhỏ một tiếng bố.

Cố Khai Dương cau mày nhắm mắt, giơ bàn tay phải lên, làm động tác ngừng lại, rõ ràng không muốn nghe Cố Nhược Lâm nói.

Cảnh này cũng khiến tôi chau mày, đang định mở mồm, thì Lưu Văn Tam nháy mắt, ra hiệu tôi đừng nói gì.

Đúng lúc này, ngoài cổng bất chợt vang lên một tiếng hừ.

“Chẳng qua chỉ là con đĩ do bồ đẻ, đầu óc còn có vấn đề, không có tư cách vào gia phả nhà họ Cố! Cho nó sống ở khu nhà cổ, đã là được dòng họ thương xót, thế mà không biết còn đi đâu cho ễnh cái bụng ra! Khó sinh chết ở đây! Lại còn muốn đứa con hoang trong bụng nó vào gia phả? Đòi thờ cúng trong từ đường?”

“Chú hai, tôi thấy chú chưa già, mà đầu óc đã lẫn rồi!”

“Hay là, trong nhà họ Cố, chú muốn làm chủ rồi? Trong mắt chú có còn thằng anh cả như tôi không? Có còn coi ông cụ ra gì không?” Theo tiếng chân hỗn loạn, lại có mấy người nữa bước vào hậu viện.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên có mấy phần giống Cố Khai Dương, trông lớn hơn Cố Khai Dương vài tuổi, tóc lốm đốm bạc, gò má cao vút, môi mỏng, ánh mắt như chim ưng, cho người ta cảm giác rất xảo quyệt!

So với vẻ vững vàng, uy nghiêm của Cố Khai Dương, thì rõ là ở hai thái cực!

Phía sau người đó, là mấy vệ sĩ, đều khoát tay sau lưng, tỏa ra sức ép lớn.

Lưu Văn Tam ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Con cả nhà họ Cố, cũng là anh trai của Cố Khai Dương, Cố Khai Sơn.”

Lòng tôi chợt nặng trĩu.

Chỉ hai câu nói đơn giản, sợ là đã định hình cho xác mẫu tử ở trong phòng, từ đường nhà họ Cố, khó vào rồi...

Cố Nhược Lâm đứng núp sau lưng Cố Khai Dương.

Cố Khai Sơn đi đến trước mặt Cố Khai Dương, nheo mắt nói: “Chú hai, sao không trả lời tôi? Chú định đứng ra làm chủ nhà họ Cố, hay là, chú không coi ông cụ ra gì?Cái giọng điệu hùng hổ của ông ta, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Giọng nói của Cố Khai Dương càng trầm hơn: “Chuyện này tôi sẽ đi gặp ông cụ, đích thân giải thích rõ ràng, Nhược Tầm đúng là không vào gia phả, nhưng quy tắc của bà đỡ âm linh, là phải cho âm thai vào từ đường, nếu không có khả năng sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Cố...”

Trước mặt Cố Khai Sơn, ông ta cũng chẳng còn uy phong gì để nói. Con thứ hai nhà họ Cố đứng trước mặt con cả, đúng là chẳng vênh váo được.

Ánh mắt Cố Khai Sơn ngưng lại, rồi cười khẩy: “Ăn nói hàm hồ! Giả thần giả quỷ!”

Tiếp đấy, ông ta ngoảnh đầu nhìn tôi với Lưu Văn Tam một lượt, rồi lại nhìn bạch sự Trương một cái.

“Chú hai, vậy nên tôi mới nói, mắt chú không có cục diện gì, bây giờ là thời đại nào rồi? Chú còn tin mấy thứ yêu ma quỷ quái? Những năm trước không quét hết chúng nó ra đống rác, chẳng biết giữ lại lừa được bao nhiêu người rồi!”

“Chúng nó bảo trong bụng con đĩ kia là âm thai? Không cẩn thận, là nhà họ Cố bị quỷ ám, sẽ có chuyện? Chẳng qua là muốn đòi tiền thôi! Cả mồm bắn tên lửa! Chú cứ tin mấy thứ này, thảo nào ông cụ không xem trọng chú!”

Lời nói của Cố Khai Sơn không có chút gì tôn trọng chúng tôi cả. Ánh mắt Lưu Văn Tam biến đổi khôn lường, không rõ đang nghĩ gì.

Cố Khai Dương đang định nói.

Thì bạch sự Trương đã không chịu nổi, lão đột nhiên sẵng giọng nói một câu: “Đại đương gia nhà họ Cố, tôi cũng coi như làm chủ trì tang lễ cả nửa đời ở khu vực đường kính mấy chục dặm quanh thành phố Khai Dương, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nghề khác biệt, quy tắc mà tổ tông truyền lại, ắt có đạo lý của nó, các người ăn bát cơm của người sống, có thể không tin, nhưng cũng không cần phải mở mồm ra chửi người khác chứ?”

Tim tôi đập thình thịch, vốn dĩ còn thấy, bạch sự Trương cũng là người cẩn trọng, vậy mà sao đột nhiên lại gây chuyện?

Câu nói này của lão, khiến Cố Khai Sơn cười phá lên, trong mắt toàn là sự khinh miệt, nói: “Chủ trì tang lễ nửa đời người? Ăn bát cơm người chết vinh quang lắm? Bản lĩnh là dựa vào ăn nói hàm hồ để lừa tiền người ta?! Nhà họ Cố chúng tôi không thiếu tiền, nhưng cũng không muốn chi cho bọn đạo sĩ rởm các người.”

Bạch sự Trương lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tôi cũng chẳng thèm ăn bát cơm người âm của nhà ông, ban ngày đã kinh động xác chết, còn chưa biết sẽ tác quái thế nào! Vụ này tôi không dính vào nữa! Tự mà giải quyết!”

Nói xong, lão cởi luôn cái áo dài trắng đang khoác, vứt toẹt xuống đất, quay người đi thẳng!

Câu nói này của bạch sự Trương, khiến tôi thót tim, cảm giác phát sợ!

Lập tức hiểu ra, như vậy là bạch sự Trương không muốn bị cuốn vào vụ này!

Ban ngày Từ Hồng Mai vừa làm tổn thương xác chết, đích thực đã kinh động xác chết.

Nếu đỡ âm linh mà xảy ra chuyện gì, ắt sẽ làm mẫu tử sung sát!

Lão không muốn bị cuốn vào vụ rắc rối này, e là đã đắn đo xem phải làm thế nào từ lâu.

Những câu chữ gay gắt của Cố Khai Sơn, vừa hay khiến bạch sự Trương đưa ra được quyết định!

Nhoáng cái, bạch sự Trương đã ra khỏi hậu viện, Cố Nhược Lâm hốt hoảng, vội vàng đuổi theo.

Cố Khai Dương sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Bác cả, bác không tin chuyện phong thủy quỷ thần, nhưng ông cụ thì tin, bạch sự Trương là vị chủ trì tang lễ rất có nghề quanh vùng rồi, ép ông ta đi, nhỡ mà có loạn gì, thì giải quyết thế nào? Nhỡ nhà họ Cố có vấn đề gì, ông cụ nổi giận, bác có gánh được trách nhiệm không?”

Cố Khai Sơn không hề sợ hãi, lạnh giọng nói: “Bất kể hôm nay chú nói gì, thì mục đích cũng chỉ là để đứa con hoang trong bụng con đĩ kia được vào từ đường, chuyện này không bao giờ có, cả gia tộc họ Cố cũng sẽ không có ai đồng ý hết!”

“Loạn? Ông cụ nổi giận? Tôi thấy cứ đưa thẳng xác chết ra lò thiêu, đốt thành tro rắc xuống sông Dương là xong! Người chết còn gây loạn gì được? Chẳng qua là có người mượn danh người chết để làm việc thôi!”

“Bác!” Cố Khai Dương bị chọc tức điên, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Lúc này, Cố Khai Sơn liếc tôi và Lưu Văn Tam một cái, cười khẩy: “Cạnh chú không phải vẫn còn hai thằng đạo sĩ rởm à? Chú hai, nếu đúng là chú thấy có lỗi với đứa con riêng của chú, lương tâm cắn rứt, mới tin mấy thứ ma quỷ thần thánh ấy, muốn cầu an tâm, thì anh khuyên chú một câu.”

“Chúng nó nói mấy câu làm khó chú, chẳng qua là muốn kiếm thêm ít tiền thôi, chú cứ cho thêm tý, chúng nó tự khắc sẽ nói ra biện pháp giải quyết khác, bảo đảm vừa ý chú.”

“Ý của anh cũng là thái độ của nhà họ Cố, chú tự mà suy xét.”

Nói xong, Cố Khai Sơn phẩy phẩy trước mũi, nhăn mày nói: “Toàn mùi xác thối, ngửi nhiều một tý là chóng mặt.” Ông ta quay người, bước ra khỏi hậu viện.

Sắc mặt Lưu Văn Tam trong khoảng thời gian này, đã tối sầm hẳn lại.

Lão đang định nói vào mặt Cố Khai Sơn, thì tôi đã túm lấy tay lão, lắc đầu. Vẻ mặt Lưu Văn Tam có vài phần ngạc nhiên.

“Thập Lục, sao mày lại ngăn chú? Thằng Cố Khai Sơn này không kính trọng người âm, câu nào cũng nhục mạ chúng ta, việc gì phải nhịn? Dù gì chú Văn Tam mày cũng là người vớt xác sông Dương, thể diện còn hơn cả bạch sự Trương, đồn ra ngoài, ảnh hưởng danh tiếng.” Lưu Văn Tam chau mày nói với tôi.

Tôi cười khổ, lắc đầu: “Chú Văn Tam, lúc nữa cháu nói nguyên do cho chú nghe.”

Lúc này, Cố Khai Dương mới định thần lại, ông ta cúi gập người trước tôi và Lưu Văn Tam, đầy hối lỗi.

“Xin lỗi Lưu tiên sinh, La âm bà, chuyện gia tộc họ Cố, tương đối phiền phức... Anh cả tôi vốn đã muốn chèn ép tôi, không ngờ, lần này còn theo đến tận khu nhà cổ gây rối.” Thái độ của Cố Khai Dương rất cung kính.

“Mong hai vị, giúp đứa con gái đáng thương này của tôi xử lý tốt hậu sự, thù lao tuyệt đối không ít, ngoài ra tôi còn một khoản khác, để bồi thường cho hai vị.”

Lưu Văn Tam nghe vậy sắc mặt mới đỡ hơn chút, dài giọng ừ một tiếng.

Lão mở mồm nói: “Tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là nể mặt Cố nhị đương gia với Cố Nhược Lâm tiểu thư, có điều chuyện âm thai vào từ đường, bắt buộc phải giải quyết, nếu không ca đỡ âm linh này chúng tôi không đỡ nổi.”

Khuôn mặt Cố Khai Dương cứng đơ lại, ông ta hít sâu một hơi, rồi nói: “Giờ tôi lập tức về nhà một chuyến, tìm bố tôi nói chuyện, ông cụ tin phong thủy, chắc sẽ đồng ý.”

“Không chắc chắn chuyện vào từ đường, ca đỡ âm linh này chúng tôi không dám nhận bừa, tý nữa tôi cứ trấn xác trước, đúng không, Thập Lục?” Lưu Văn Tam liếc tôi một cái, nháy mắt.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Đúng, trong trường hợp không chắc chắn việc đặt tên và thờ cúng âm thai, đúng là không được đỡ âm linh, phải trấn xác, để tránh gây loạn.”

Lưu Văn Tam lập tức mặt mày tươi rói, rõ ràng lời của tôi, hợp với ý lão.

Cố Khai Dương gượng cười: “Lưu tiên sinh nói có lý, giờ tôi đi tìm ông cụ, đồng thời tý nữa tôi sẽ bảo Nhược Lâm chuyển cho hai vị hai mươi vạn, coi như xin lỗi chuyện của anh tôi ban nãy.”

“Mong hai vị đừng để Nhược Tầm hóa sát! Xong việc tôi sẽ...” Trong lời nói của Cố Khai Dương, thái độ càng xuống nước.

Lưu Văn Tam mắt sáng lên, hài lòng gật đầu.

Tôi thì lắc đầu, cắt ngang lời của Cố Khai Dương.

Nói rành rọt từng chữ: “Cố nhị đương gia, tiền này, tôi với chú Văn Tam không được cầm!”

Cố Khai Dương ngẩn người.

Nụ cười trên mặt Lưu Văn Tam cũng đơ lại.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch