Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 27: Có Từ Hôn Hay Không

Chương 27: Có Từ Hôn Hay Không




Mộ Tuyết muốn giết mình, dẫn đến việc Lục Thủy cho rằng Mộ Tuyết biết mình cũng trùng sinh, bằng không thì nàng làm sao lại muốn giết mình?

Nhưng rất nhanh Lục Thủy liền phủ định suy đoán này.

“Không, nếu như Mộ Tuyết biết ta cũng là người trùng sinh, nàng sẽ không sử dụng Sát Lục lĩnh vực với ta nữa, mà đã trực tiếp cắt đứt hai chân của ta, sau đó tới chất vấn ta có phải đến đây từ hôn hay không.”

Lục Thủy không ngừng tự làm mình bình tĩnh, chỉ khi bình tĩnh mới có cơ hội đảo chính.

“Như vậy thì mục đích hiện tại của Mộ Tuyết là gì? Nàng cố ý phóng thích sát khí với ta, làm bộ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể giết ta, nàng muốn gì?”

Từ hôn, trong nháy mắt Lục Thủy đã tìm được nguyên nhân.

Mộ Tuyết không muốn bị từ hôn, nàng đang uy hiếp mình.

Uy hiếp mình nếu dám từ hôn nàng cũng dám giết người.

Trong lòng Lục Thủy lạnh lẽo.

Ngây thơ, bổn Thiếu gia mà lại bị uy hiếp sao?

"Mộ Tuyết gặp qua tộc trưởng." Mộ Tuyết đứng bên người Lục Thủy, nhẹ nhàng hành lễ với Tộc trưởng Mộ gia

Nàng không nhìn Lục Thủy.

Nhưng Lục Thủy cảm thấy, Sát Phạt chi khí xung quanh đã biến mất, Sát Lục lĩnh vực cũng không còn nữa.

Nhưng sau lưng hắn lại treo lơ lửng một thanh đao Sát Lục, đao này thời thời khắc khắc uy hiếp hắn, dường như đang nói cho hắn biết, lưỡi đao này bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống.

“Quả nhiên, Mộ Tuyết là đang uy hiếp ta, chỉ cần ta dám từ hôn nàng liền dám hạ độc thủ.”

Lục Thủy nuốt nước bọt ực một cái, hắn cảm thấy sau lưng mình đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.

Đây là mồ hôi lạnh.

Chân Võ và Chân Linh ở phía sau cũng cảm giác được Thiếu gia nhà mình giống như đang luống cuống. Quả nhiên, Thiếu gia đều nhờ vào diễn kỹ mới đứng được ở đây.

Chứ hắn thật ra rất sợ loại trường hợp quan trọng này.

Nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn, không có cách nào giúp được Thiếu gia.

Hi vọng Thiếu gia sẽ không bởi vậy mà thẹn quá hoá giận, rồi lại hùng hổ dọa người.

"Lục hiền chất, Mộ Tuyết đã tới, có chuyện gì cứ nói." Mộ Uyên mở miệng nói.

Những người khác cũng đều nhìn Lục Thủy, xem hắn từ hôn.

Mộ Tuyết cũng quay đầu nhìn về phía Lục Thủy, những năm này đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lục Thủy, gần như vậy, rõ ràng như vậy.

Nghe được Mộ Uyên nói, Lục Thủy tất nhiên cũng nhìn Mộ Tuyết, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mộ Tuyết ở tuổi này, dáng vẻ vẫn còn chút ngây ngô.

Nhưng nhìn vẫn xinh đẹp như xưa.

Nói mới nhớ, đã rất lâu rồi không thấy Mộ Tuyết.

"Lục thiếu gia tìm ta có việc?" Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, chủ động mở miệng hỏi.

Giọng nói của nàng rất nhẹ, rất mềm mại, rất êm tai.

Nghe được lời Mộ Tuyết nói, trong nháy mắt Lục Thủy tỉnh ngộ lại, Mộ Tuyết đang dùng mị thuật với hắn sao?

Lục Thủy nhíu mày, chủ yếu là lưỡi đao phía sau vẫn chĩa vào hắn, hiện tại đã lên đến gáy mình rồi, chỉ cần mình nói sai, lưỡi đao sẽ lập tức rơi xuống.

Đừng nói hiện tại mình không có Thiên Địa chi lực, cứ coi như trên đường tới đây không dùng Thiên Địa chi lực, hắn cũng không thể nào là đối thủ của Mộ Tuyết được.

Chênh lệch thời gian nhiều như thế, vậy hắn nên làm gì đây?

Lúc này những người khác nhìn Lục Thủy, xem Lục Thủy sẽ nói ra bao nhiêu lời từ hôn khiến kẻ khác phải tức giận.

Mấy vị Mộ gia đã chuẩn bị xong bộ dạng cam chịu khuất nhục.

Mà Chân Võ Chân Linh cũng đã chuẩn bị xong việc chịu đựng lửa giận của Mộ gia.

Mọi người ai nấy đều căng thẳng trong lòng.

Lúc này Lục Thủy mở miệng, chỉ là bộ dáng có chút gượng gạo:

"Nghe nói, nghe nói tu vi của Mộ tiểu thư hoàn toàn biến mất?"

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy rồi gật đầu, nàng không nói gì.

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, trong lòng không ngừng cổ vũ chính mình. Đừng sợ, to gan lên một chút.

Sau đó hắn tiếp tục nói:

"Mộ tiểu thư hẳn là biết, người Lục gia chúng ta muốn cưới chính là thiên chi kiều nữ, không phải một người bình thường ngay cả tu vi cũng không có."

Mộ Tuyết vẫn nhìn Lục Thủy, vẫn gật đầu, vẫn không nói chuyện.

"Tam trưởng lão của Lục gia chúng ta khi biết tu vi của Mộ tiểu thư hoàn toàn biến mất, cảm thấy rất tức giận, sau đó đã phái ta đến Mộ gia, nói cho Mộ tiểu thư một sự chuyện." Trong lời nói của Lục Thủy mang theo lãnh ý.

Lúc này tất cả mọi người đều đang đợi Lục Thủy nói ra câu tiếp theo.

Ba vị Mộ gia trầm mặc không nói, sắc mặt không được tốt.

Chân Võ Chân Linh thấy Thiếu gia không nói thêm lời nào quá đáng, trong lòng cảm thấy có chút may mắn.

Mộ Tuyết vẫn nhìn Lục Thủy, nàng đang đợi.

Nhưng sau đó Lục Thủy không mở miệng nói gì, mà đưa tay ra với Chân Võ:

"Sách."

Chân Võ có chút lờ mờ, sách? Sách gì cơ?

Rất nhanh hắn liền nhớ lại, hẳn là bản kỳ thư kia.

Mặc dù không hiểu Thiếu gia muốn làm gì, nhưng trước tiên vẫn đưa ra kỳ thư.

Lục Thủy cầm kỳ thư, sau đó đưa kỳ thư tới trước mặt Mộ Tuyết, nói:

"Cuốn sách này được gọi là kỳ thư, là ta ngẫu nhiên lấy được ở Lục gia, Mộ tiểu thư nhận trước đi."

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nàng đưa tay nhận lấy kỳ thư, vẫn không mở miệng nói chuyện.

Ánh mắt của nàng chưa bao giờ rời khỏi Lục Thủy.

Mà hành động của Lục Thủy khiến người khác nhìn không thấu, đây là tiên lễ hậu binh sao?

Lục Thủy không để ý bất kỳ ánh mắt của người nào, hắn lại một lần đưa tay về phía Chân Võ:

"Thiên Thủy Tuyết Liên."

Chân Võ tất nhiên cũng đưa Thiên Thủy Tuyết Liên tới.

Lục Thuy lấy được Thiên Thủy Tuyết Liên, thuận thế đặt lên trên kỳ thư đang ở trong tay Mộ Tuyết, nói:

"Đây là Thiên Thủy Tuyết Liên, có công hiệu chữa thương không hề tầm thường, hi vọng có thể giúp được Mộ tiểu thư, Mộ tiểu thư cũng nhớ giữ kỹ."

Một giây sau Lục Thủy tiếp tục đưa bàn tay về phía Chân Võ, lần này hắn không mở miệng nữa.

Chân Võ không thể nào hiểu nổi, thế nhưng vẫn cứ đưa một vài linh dược tới.

"Đây là Mặc Lộ Thảo, là thánh dược giải độc, Mộ tiểu thư nhớ giữ kỹ."

"Thứ này chính là Hòa Mộc Ngọc, có tác dụng thanh tâm, có thể khiến việc tu luyện làm ít hưởng nhiều."

"Đây là Thuật Dương Thảo, biết được bệnh kín, có thể dò xét tai hoạ ngầm."

"Đây là..."

"Đây là...”

Thẳng đến khi Chân Võ Chân Linh thật sự không bỏ ra nổi đồ vật nào nữa, Lục Thủy mới dừng lại “Đây là..."

Lúc này Mộ Tuyết đã ôm một đống đồ vật lớn, có muốn ôm nữa cũng không được.

Nhưng không ai biết Lục Thủy rốt cuộc đang muốn làm gì.

Sau khi đưa những vật này xong, trong lòng Lục Thủy thở dài, lưỡi đao kia càng lúc càng gần, đưa nhiều đồ như vậy rồi, một chút dấu hiệu buông lỏng cũng không có.

Nhưng Lục Thủy hắn có thể chịu uy hiếp như vậy sao?

Cuối cùng Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, giọng nói nghiêm chỉnh mà khí thế:

"Những thứ này là tâm ý nho nhỏ của Lục gia chúng ta, Tam trưởng lão cảm thấy rất phẫn nộ đối với cách làm của Mộ gia, vậy nên lần này là hắn muốn ta tới để nói cho Mộ tiểu thư biết.

Mộ tiểu thư và Lục gia chúng ta có hôn ước ràng buộc, cũng chính là một phần tử trong Lục gia, Lục gia ta có quyền được biết việc tu vi hoàn toàn biến mất này.

Việc này Lục gia chúng ta sẽ có trách nhiệm, vậy nên Mộ tiểu thư có bất cứ nhu cầu gì, cứ tùy ý tìm tới Lục gia ta.

Với cả, nếu có chuyện gì quan trọng cũng đừng giấu diếm Lục gia ta.

Mong Mộ tiểu thư nhớ kỹ chuyện này.

Đây chính mục đích chủ yếu lần này tới Mộ gia của ta.”

Không phải, ta tới để từ hôn. Câu này Lục Thủy không dám nói ra khỏi miệng.

Giọng nói của Lục Thủy rất lớn, toàn bộ đại sảnh đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Những người Mộ gia kia sau khi nghe xong, trực tiếp ngây ngẩn cả người, có phải bọn họ nghe nhầm không?

Ngay cả Chân Võ Chân Linh cũng ngây ngẩn cả người.

Bọn hắn đều nhịn không được muốn nhắc nhở thiếu gia, căn bản không phải như thế..

Chúng ta đến đây từ hôn mà.

Thế nhưng trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, Lục Thủy quay người nhìn về phía ba vị Mộ gia, lần này giọng nói của hắn mang theo sự chất vấn:

"Sau Khi ta đến Mộ gia, nghe có người nói Mộ gia cắt mất tài nguyên tu luyện của Mộ Tuyết, chiếm lấy nơi ở của Mộ Tuyết, ngay cả muốn dùng chút đồ trong Mộ gia cũng lấy thái độ mua bán khiến Mộ Tuyết phải bỏ tiền ra."

--------

Dịch: MB_Boss






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch