Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 164: Đáy hồ Thanh Đằng

Chương 164: Đáy hồ Thanh Đằng

Hống!

Hống!

Hống!

Tiếng thú rống lên từng trận trong khe sâu, cầm Huyết Ô Sắc Thạch trong tay giờ phút này Cự Viêm kia cực kỳ thê thảm, nguyên bản bộ lông vàng chói, đã lộ điểm đen, thậm chí phần trước ngực và chân đã lộ ra cả da thịt.

Ở cách đó không xa, Hình Thiên quần áo hơi xộc xệch, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng ánh mắt liết nhìn xung quanh, con ngươi sáng ngời, mười phần chiến ý.

- Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, cho dù ta thi triển hết bản lĩnh tuy rằng hơi chiếm thế thượng phong, nhưng muốn giết ngươi cũng phải mất rất nhiều thời gian.

Hình Thiên nhìn Cự Viên, chậm rãi nói, giống như hai người đang nói chuyện với nhau

- Nhưng giờ ta không có nhiều thời gian, bởi vì không bao lâu nữa sẽ có người đến tranh đoạt với ta. Nếu ngươi còn muốn tiếp tục đấu với ta, để tránh phiền toái không cần thiết, ta đành phải lật lá bài tủ để giết chết ngươi vậy. Ngươi phải hiểu được, Thanh Ngọc Kiếm là bảo vật của tu sĩ nhân tộc ta, nên đã bố trí cầm chế không để ngươi lấy đi. Nếu ngươi hôm nay chủ động thối lui, ta sẽ mở một con đường, thả ngươi đi, ngươi nghĩ thế nào?

Cự Viên kia dường như thần trí không thấp, nghe lời Hình Thiên nói, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ chần chừ, huỳnh quang trong mắt tản ra lờ mờ quanh Thanh Ngọc Kiếm, hiển nhiên hiểu được cái khó này.

Hống!

Một lát sau, trong miệng Cự Viên phát ra một tiếng gào thét không cam lòng, cầm Huyết Ô Sắc Thạch trong tay hung hăng nện xuống, đem một hòn đá to bằng mấy ngườii phá nát, xoay người hướng khe sâu thâm cốc mà đi.

Con vượn này đã tồn tại hơn hai trăm năm, khi nó còn nhỏ, đã thấy qua một con yêu thú cấp ba cường đại bên cạnh có một Tiểu Kiếm tản ra thanh quang, tuy rằng nó đã đánh lui nhiều tu sĩ, nhưng cuối cùng vẫn bị treo cổ. Đoạn ký ức này, nó luôn để trong lòng.

Đắm chìm trong thanh mang, tuy rằng nó có cảm giác phi thường sảng khoái, nhưng so sánh với sinh mệnh, hiển nhiên sẽ lựa cái thứ hai.

Hình Thiên cầm hộp trữ vật lớn trên tay, có thể không dùng con bài tẩy mà khiến Cự Viên kinh sợ thối lui, đó là một kết quả tốt nhất không thể nghi ngờ.

Một lát sau, sau khi hắn đem Thanh Ngọc Kiếm thu vào trong hộp trữ vật lớn, trên người độn quang chợt lóe, bay nhanh về một hướng.

. . . . .

- Ân?

Trong độn quang, Tiêu Thần nhướng mày, ánh mắt nhìn về một hướng, khẻ nói

- Lại có một phần của Thanh Ngọc Kiếm bị người ta lấy đi, không biết đã rơi vào trong tay người nào

. . . . .

Cách chỗ Tiêu mấy ngàng dặm về phía đông, hai tu sĩ trẻ tuổi đồng hành cũng khẽ nhíu mày, ánh lộ ra vài phần dị sắc.

- Làm sao vậy Tiểu Hồ, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đi theo hai huynh đệ chúng ta, ở trong Thí Luyện Giới nhất định sẽ bảo vệ ngươi an toàn.

Bên cạnh, một tu sĩ dáng người buồn bã đưa tay vỗ vỗ vai hắn, đĩnh đạc nói.

- Huynh đệ chúng ta liên thủ, chưa từng sợ người nào cả, Tiểu Hồ ngươi không phải không cần phải lo lắng.

Một tu sĩ khác cũng cười đắc ý, lời nói ra vẻ cao thâm

Tiểu Hồ nghe vậy mặt giãn ra, cười nói;

- Hai vị đạo hữu tu vi thâm hậu, ở cung với hai người, trong lòng ta tự nhiên yên tâm. Ân? Hướng bên trái đi, ta cảm giác bên này hẳn là sẽ có thứ tốt.

- Tiểu Hồ nói sẽ không sai đâu, chúng ta nhanh lên đi, ngàn vạn lần đừng để người khác đoạt trước.

Hai tu sĩ nghe vậy tinh thần nhất thời tỉnh táo, lôi kéo tu sĩ tên Tiểu Hồ kia, rất nhanh bay về bên trái.

. . . . .

- Một cái nữa lại bị lấy đi rồi, hắc hắc, như vậy rất tốt, đỡ cho ta phải tìm kiếm khắp nơi, chờ cho các ngươi thu thập đủ trong tay, ta sẽ cướp đoạt lại trong tay các ngươi.

Một chỗ trong sơn cốc, một tu sĩ cởi trần, trên thân đầy rẫy vết sẹo, hai tay dùng sức xé xác một con Hắc Phong Nha cấp hair a, tùy tay vứt trên mặt đất, dưới chân là một con yêu thú giống như con cóc thân thể gầy yếu liền tùy ý nuốt cả xác lẫn nội đan vào.

- Ăn nhanh lên, ăn xong rồi tiêu hóa cho ta, trong Thí Luyện Giới này là nới có yêu thú hoang dã, ngươi có nhiều ăn nhiều, có ít ăn ít, tiến hóa nhanh cho ta. Nhớ kỹ nếu ngươi dám gạt ta, ta nhất định sẽ xé nát ngươi nướng lên ăn!

Dưới chân, yêu thú kia nghe vậy nhất thới rùng mình một cái, tốc độ cắn nuôt tăng vọt, hai ba cái là nuốt hết xác của con Hắc Phong Nha.

Con yêu thú này dài chưa đến ba thước, ăn xong Hắc Phong Nha, bụng cũng không chút phình lên, bộ dạng vẫn gầy yếu như cũ.

- Đi, tiếp tục ăn!

. . . .

Hừ! Chỉ là loại yêu thú cấp hai hèn mọn, cho dù số lượng không nhỏ, chẳng lẽ bổn thiếu gia sợ các ngươi sao!

Giữa hồ nước, một độn quang bay giữa không trung, từ đó truyền đến tiếng cười lạnh của một tu sĩ.

Cách độn quang không xa, có một gốc hoa sen đang sinh trưởng, trong có chín hạt sen, hạt nào cũng mẩy, hơi hơi tản ra một mùi hương thơm ngát.

Nhưng trong phạm vi mười thước xung quanh hoa sen, có mười mấy con yêu thú xấu xí, bên ngoài yêu thú này đều có độc tố. Dưới bốn chân yêu thú còn sinh ra lợi trảo đen thui, hiển nhiên cũng có kịch độc, con ngươi đỏ như máu đầy ý hung tàn, thỉnh thoảng mở rộng miệng, phun ra từng luồng khí độc màu xám.

- Đi!

Tu sĩ trong độn quang dương tay, mang ra một Tiểu Kiếm ngăm đen tầm thường, nhung sau khi được pháp lực thúc dục, liền hiện ra vô số bóng kiếm, ô quang lóe ra hướng bầy yêu thú chém giết.

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Hắc kiếm này nhìn thì tầm thường, nhưng uy lực cực kỳ kinh người, bóng kiếm chém chết hơn mười yêu thú không có chút nào chống cự, nháy mắt bị chẻ làm đôi, khắp hồ đều nhuộm màu đỏ tương, mùi máu tanh nồng đậm truyền ra xa.

- Hừ!

Tu sĩ trong độn quang hừ lạnh một tiếng, vẫy tay một cái, đài sen kia nhất thời thu vào trong lòng.

Nhưng vào lúc này, thần sắc hắn khẽ biến, lập tức cười lạnh một tiếng:

- Lại có một người nữa lấy được, xem ra rất nhanh sẽ náo nhiệt đây.

Giữa lúc cười lạnh, đột quang chợt lóe, hướng ra xa bay nhanh như chớp.

. . . . .

Một đạo thanh mang đột nhiên dừng lại giữa không trung trên hồ nước nhỏ, lộ ra một tu sĩ mặc áo màu xanh.

Tiêu Thần nhíu mày, nhìn mười dặm xung quanh ao lộ ra vẻ trầm ngâm.

- Nơi này quả thực có chút quỷ dị, bốn phía im lặng đáng sợ, không có chim bay thú chạy, ngay cả trong hồ cũng không có khí tức sinh mệnh gì, trừ bỏ đồng cỏ xanh biếc và nguồn nước ra, quả thực đây là mảnh đất chết.

Thần thức đảo qua hồ, hồ này đúng là một mảng tối tăm u ám, thần thức đúng là không thể thăm dò vào trong đó.

Tiêu Thần do dự một chút, độn quang lóe lên, trực tiếp bay vào trong rừng rậm. Một lát sau, đôn quang bay trở lại, nhưng hắn lại cầm một con quái điểu dứng ở trên mặt hồ, chổ mảnh đất âm u không thể dò xét kia.

- Đi!

Giương tay ném đi, con quái điểu bị bắt nhất thời rơi xuống mặt hồ, thẳng xuống cách gần mười trượng, trong lòng Tiêu Thần khẽ động, mới giải cấm chế trên người quái điểu.

Oác!

Quái điểu kia khôi phục tự do, trong mắt toát ra sự sợ hãi vô tận, điên cuồng vỗ cánh, lại tiếp tục rớt xuống hai ba trượng, mới hướng ra xa bỏ chạy.

Nhưng ngay lúc nó bay lên, thì dưới hồ nháy mắt phóng tới một cay Thanh Đằng, hiện ra vẻ dữ tợn, nhanh chóng xuyên thủng thân thể quái điểu kia, hung hăng kéo vào trong lòng hồ.

Bất quá chỉ qua mấy nhịp thở, tất cả đều trở về bình thường.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch