Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 168: Dâm thi

Chương 168: Dâm thi

Tám ngàn năm trước, Bắc Duyệt Châu đệ nhất tu chân đại phái Thiên Thi Tông, môn hạ Kim Đan tu sĩ có tới vài chục người, tồn tại cấp bậc Nguyên Anh chân quân cũng có ba người! Tu chân đại phái mạnh mẽ như vậy, bởi vì bị thượng cổ Khống Thi Trùng vẫn bí mật bồi dưỡng đột nhiên phản phệ, cả tông môn từ trên xuống dưới không một ai trốn thoát, toàn bộ bị giết. Vì Khống Thi Trùng có thể tồn tại trong thân thể tu sĩ, hơn nữa sinh sôi nẩy nở cực nhanh, cho nên sau khi diệt sạch Thiên Thi Tông thì điên cuồng khuếch tán ra ngoài, cuối cùng quét ngang cả Triệu quốc, vô số tu sĩ đã bỏ thân trong tràng hạo kiếp này! Cuối cùng, phải nhờ tới mấy vị Bất Trụy cảnh giới tại Trung Châu liên hợp xuất thủ, thi triển đại pháp lực mới có thể đem đám Khống Thi Trùng tuyệt diệt, hoàn toàn hóa giải đại kiếp nạn cho cả Tu Chân Giới.

Nhưng vì Khống Thi Trùng sau khi chiếm được thân thể tu sĩ, có thể đem bảo tồn toàn bộ tu vi của tu sĩ đó, hơn nữa thông qua không ngừng thôn phệ mà tiến hóa, đề thăng đến chiếm luôn cả tu vi của thi thể! Cho nên đợi tới khi những vị đại năng của Trung Châu xuất thủ, thì lúc đó trong đại quân KhốngThi Trùng đã tiến hóa ra những con có tự thân có thần trí, hơn nữa tu vi có thể so với Bất Trụy cảnh giới, Khống Thi Trùng quân vương!

Một tràng đại chiến, mấy vị nhân tộc đại năng nghênh chiến Khống Thi Trùng quân vương, đánh tới kinh thiên động địa nhật nguyệt vô quang, tuy rằng cuối cùng tu sĩ nhân tộc thắng lợi, nhưng phút cuối một con Khống Thi Trùng quân vương tự bạo cũng đủ để đem một đại năng nhân tộc diệt sát, đồng thời khiến vô số tu sĩ trọng thương trở về!

Trải qua một trận này, giới Tu Chân Triệu quốc gặp phải một cảnh hủy diệt mang tính đả kích, tuyệt đại bộ phân cao giai tu sĩ vẫn lạc, đủ loại công pháp thần thông thất truyền, trình độ tu chân lại càng xuống dốc không phanh, từ đó mới dần dần trở thành địa vực có trình độ tu chân lạc hậu nhất Thiên Huyền Đại Lục.

Tuy rằng Khống Thi Trùng thanh danh thật lớn, nhưng hơn mười cái hủ thi này bất quá là tồn tại Luyện Khí kỳ, Khống Thi Trùng vẫn chưa sinh ra tiến hoá, cho nên ba người sau khi thấy được Khống Thi Trùng tồn tại, còn có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định.

Ba!

Ba!

Ba!

Cùng lúc đó, Khống Thi Trùng thao tác hủ thi của tu sĩ, sau khi cảm ứng được khí tức, cũng bắt đầu gia tăng tốc độ hướng vị trí bọn hắn tụ tập mà đến.

- Động thủ đi, để phòng ngừa vạn nhất, không thể để cho bọn chúng vây lại đây.

Dương Vĩ trầm giọng quát, nói xong đưa tay vỗ túi trữ vật, xuất ra một lệnh kỳ màu sắc hỏa hồng bên trên thêu hỏa vân đầy trời. Dưới pháp lực thôi động, lệnh kỳ kia thể tích nhất thời cuồng trướng, chỉ giây lát đã hóa thành đại kỳ cao ba trượng, lớn nửa trượng! Giờ phút này lệnh kỳ không gió mà bay, phía trên Hỏa Vân đồ án quay cuồng không ngớt, một cỗ nhiệt lực bức người từ giữa bộc phát ra.

- Đi!

Sau khi thôi động bảo vật, Dương Vĩ không dám có chút khinh thường, hướng trước mặt phất tay, một đoàn xích hỏa từ trên lệnh kỳ nháy mắt bạo xuất mà ra, đánh về phía đám hủ thi phía trước.

Bùng bùng bùng!

Đoàn xích hỏa dừng trên thân hủ thi nhất thời mãnh liệt bốc cháy lên, biến thành từng đoàn hỏa cầu thật lớn. Tới khi hủ thi bước được bước thứ mười, đã bị thiêu đốt thành một đống tro tràn.

Lý Thanh Liễu thân là ái nữ tông chủ Tử Vi Tông, trên người tự nhiên bảo vật vô số, chỉ thấy nàng đưa tay vỗ túi trữ vật, một chiếc trâm cài tóc toàn thân xích hồng, như có ngọn lửa chuyển động xuất hiện ở trong tay.

- Đi!

Dương tay ném ra, vật ấy nháy mắt hóa thành một đạo hồng ảnh, lóe lên rồi biến mất!

Phốc!

Một hủ thi đang rất nhanh đi tới trước ngực đột nhiên bị thủng một lỗ nhỏ, lập tức vài tia lửa từ miệng vết thương lan tràn mà ra, nháy mắt hóa thành một đoàn diễm hỏa, hồng sắc hỏa diễm bốc lên, hủ thi nháy mắt cháy thành tro tàn.

Tử Tinh Nguyệt thân là đệ nhất nhân trong đám tu sĩ trẻ của Bắc Duyệt Châu Thiên Huyễn Môn, tự nhiên cũng không phải kẻ yếu. Huống chi trăm ngàn năm trước, Khống Thi Trùng dấy lên hạo kiếp chính ở Bắc Duyệt Châu, lòng chán ghét sợ hãi của hắn với đám yêu thú này vượt xa so với hai người kia.

Đưa tay vỗ túi trữ vật, hắn trở tay xuất ra một mai hồng sắc ngọc điệp. Ngọc điệp này lớn chừng lòng bàn tay, phía trên khắc một đầu Hỏa Kỳ Lân cước đạp Hỏa Vân, miệng phun ra lửa, toàn thân hồng mang lưu chuyển, giống như từ một đoàn hỏa diễm ngưng tụ ra.

- Kỳ Lân hỏa phù, triệu vô tận thiên hỏa, phần diệt vạn vật!

Quát lên một tiếng, Tử Tinh Nguyệt dương tay ném ra, Kỳ Lân hỏa phù đột nhiên vỡ vụn, một đoàn hỏa diễm cháy bỏng nhất thời từ giữa bộc phát ra. Từ trong hỏa diễm, nháy mắt huyễn hóa ra hư ảnh một con Hỏa Kỳ Lân!

Rống!

Hư ảnh Kỳ Lân ngửa mặt lên trời rít gào, mở cái miệng rộng, một cỗ sóng lửa theo trong đó phun ra, đem toàn bộ hủ thi nháy mắt bao phủ ở bên trong.

Một lát sau, hư ảnh Hỏa Kỳ Lân cùng biển lửa trên mặt đất đều tiêu tan, mà hơn mười hủ thi, cũng bị đốt cháy thành tro tàn.

- Tinh Nguyệt đạo hữu, đám hủ thi này bất quá chỉ là đê cấp Luyện Khí kỳ, lấy thủ đoạn ba người chúng ta có thể đủ thoải mái diệt sát, sử dụng tam giai hạ phẩm Kỳ Lân hỏa phù có phải hơi lãng phí?

Lý Thanh Liễu trong đôi mắt đẹp hiện lên vài phần ngạc nhiên, hơi khó hiểu hỏi.

Dương Vĩ đồng dạng gật đầu, tam giai hạ phẩm Kỳ Lân hỏa phù là đại phạm vi công kích phù lục, tương đương với một kích của tu sĩ Kim Đan hỏa tu, dùng để đối phó hơn mười bộ Luyện Khí kỳ hủ thi, quả thật có chút đại tài tiểu dụng.

Nhưng Tử Tinh Nguyệt nghe vậy thần tình vẫn mang vẻ nghiêm cẩn, chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói:

- Khống Thi Trùng nguy hiểm vô cùng, hơi không cẩn thận sẽ gợi ra một tràng hạo kiếp, kể từ khi Thiên Thi Tông bị diệt tám ngàn năm trước, tu sĩ Bắc Duyệt Châu ta lúc mới bắt đầu tu hành liền lập hạ thệ ngôn, nếu sinh thời gặp được Khống Thi Trùng, nhất định không tiếc hết thảy đại giới đem hoàn toàn hủy diệt!

Dương Vĩ, Lý Thanh liễu hai người nghe vậy sắc mặt khẽ biến, ánh mắt lộ ra vài phần vẻ mặt ngưng trọng, lập tức chậm rãi gật đầu.

. . . . .

Tại một động huyệt âm u dưới nền đất, thỉnh thoảng truyền ra tiếng thở nặng nhọc, đồng thời còn cả tiếng động do thân thể va chạm phát ra.

- Hô!

- Hô!

Tinh tế nhìn kỹ, chỉ thấy trong huyệt động, hai đạo nhân ảnh đang dây dưa cùng một chỗ, bóng người cao lớn phía sau ôm lấy nhân ảnh nhỏ xinh đằng trước mà điên cuồng đâm vào.

Một lúc sau, tại một trận kịch liệt run rẩy, hai người đồng thời đình chỉ động tác, chậm rãi tách ra, để mặc cho từng dòng chất lỏng tùy ý từ cơ thể nhỏ giọt chảy xuống mặt đất.

- Đứng lên đi.

Một lúc sau, bóng người cao lớn trong miệng phát ra thanh âm thoáng có vẻ khó chịu, lập tức chậm rãi ngồi trên mặt đất,

- Mở ra Chiếu Minh Thạch, tuy rằng biến thành bộ dạng hiện tại, nhưng ta vẫn không có thói quen ẩn nấp mãi trong bóng tối.

Nhân ảnh nhỏ xinh thu thập một phen, lập tức dương tay ném ra, một hòn đá hình bầu dục bị tung lên không trung, phóng xuất ra ánh sáng nhu hòa, đem địa huyệt hoàn toàn soi tỏ.

Chỉ thấy trong địa huyệt hai đạo thân ảnh đều xích lõa toàn thân, bên ngoài cơ thể cả hai đều bôi một tầng mỏng dầu trơn màu đen, một người trong đó thân hình cao lớn, hiển nhiên là một gã nam tử, mà một người còn lại dáng người trước lồi sau lõm bốc lửa mị hoặc, nếu không phải bề ngoài trông dữ tợn đáng sợ, thì nhất định xứng với danh một nữ tử xinh đẹp.

- Sư huynh ngươi yên tâm, nếu chúng ta đã khống chế được Khống Thi Trùng, thì chỉ cần đủ thời gian, sớm muộn gì cũng có khả năng lại được nhìn thấy ánh mặt trời.

Thanh âm nữ tử có chút khàn khàn, nhưng ngoài hơi khó nghe ra, thanh âm này vẫn cực kỳ ưu mỹ êm tai.

Nhưng nghe những lời này, hóa ra hai người bọn họ đều là hủ thi, chẳng qua chẳng biết tại sao lại có thể ngược lại khống chế Khống Thi Trùng trong thể nội.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch